0 chữ
Chương 47
Chương 47: Nghi ngờ trình độ chuyên môn của cô
Tấm chắn cách âm chậm rãi được nâng lên, ngăn cách tài xế ở phía trước.
Không gian bên trong xe lập tức trở nên yên tĩnh, nhưng Lạc Thần Hi lại càng thêm căng thẳng.
Mục Diệc Thần chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, không nói không rằng, nhưng cái khí thế mạnh mẽ toát ra từ người anh khiến cô cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Cô âm thầm khẩn cầu: Bùa hộ mệnh Đường Đường, liệu em có thể cứu được chị không?
“Chị ơi, Đường Đường sắp… không thở được rồi!”
Đúng lúc này, một giọng nói non nớt vang lên phá tan sự im lặng căng thẳng trong xe.
Lạc Thần Hi giật mình nhìn xuống, thấy gương mặt nhỏ nhắn của Đường Đường đang đỏ bừng lên, hai tay không ngừng đẩy ngực cô, đôi mắt long lanh đầy vẻ uất ức.
Thì ra nãy giờ cô ôm chặt Đường Đường quá, khiến cô bé suýt không thở nổi.
“Ôi trời, xin lỗi Đường Đường! Còn đau chỗ nào không?” Lạc Thần Hi vội vàng nới lỏng vòng tay, cúi xuống kiểm tra tình trạng của cô bé.
Đường Đường lắc đầu, không nói gì, chỉ tự động vòng tay ôm lấy cánh tay cô rồi ngồi yên bên cạnh.
Lạc Thần Hi kiểm tra một lượt, xác nhận cô bé không sao mới nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này, một ánh mắt mang theo vẻ dò xét đổ dồn về phía cô khiến toàn thân cô lạnh toát.
“Cái đó… tôi không cố ý đâu! Tôi không muốn làm Đường Đường sợ mà!” Cô nhanh chóng giải thích, nhìn Mục Diệc Thần đầy chột dạ.
Trời ơi, suýt làm bé con khóc mà còn bị ông bố hung dữ bắt quả tang thì phải làm sao đây?
“Tôi không cố ý đâu… thật sự là ngoài ý muốn…” Cô lí nhí biện minh.
Bùa hộ mệnh hôm nay không hiệu quả cho lắm, còn khiến tình hình rối hơn. Bi kịch rồi!
“Hừ, thôi đừng diễn nữa. Cô làm như thể bị tôi bắt nạt không bằng.” Mục Diệc Thần liếc cô một cái, giọng đầy mỉa mai.
Có phải anh không biết tự soi gương không?
Lạc Thần Hi thầm rủa trong lòng, ngoài mặt vẫn cố gượng cười, không dám tranh cãi.
“À… Mục tổng, hôm nay sao anh lại rảnh rỗi đến mức đích thân tới…”
“Đừng đánh trống lảng. Đồ đâu? Lấy ra đi!” Mục Diệc Thần lạnh giọng cắt ngang.
“Đồ gì cơ?”
“Thứ Thịnh Dục tặng cô!” Anh cau mày, giọng đầy mất kiên nhẫn. “Cô bảo không phải trang sức, vậy đưa ra cho tôi xem. Không thì tôi tự lấy!”
Cái kiểu bá đạo này là sao vậy trời?
Lạc Thần Hi trợn tròn mắt, rõ ràng tức muốn phát điên, nhưng nghĩ lại hoàn cảnh hiện tại, ngồi cùng anh trong một không gian nhỏ hẹp, bên cạnh chỉ có Đường Đường là đồng minh duy nhất… mà cô bé thì chỉ biết bán manh.
Thôi thì… nhịn một chút vậy!
Cô đành rút hộp trang sức từ trong túi ra, đặt vào tay Mục Diệc Thần.
Chiếc hộp được thiết kế tinh xảo, viền ngoài còn được đính đá nhỏ lấp lánh. Nhưng ở giữa lại chỉ có một chiếc ghim áo hình con bướm trông có vẻ… đơn giản đến bất ngờ.
Trên sàn diễn, chiếc ghim lấp lánh rực rỡ là thế, nhưng thực tế đó chỉ là một sản phẩm thủ công do cô tự tay làm: giấy thủ công cứng gấp lại, bôi thuốc màu, phủ một lớp giấy phản quang, đính thêm vài viên đá giá rẻ… chi phí chưa đến hai mươi tệ.
Mục Diệc Thần cau mày: “Cái này mà cũng gọi là ghim áo? Thứ này mà cũng được lên sàn diễn thời trang à?”
Anh dám nghi ngờ trình độ chuyên môn của cô?
Không thể nhẫn được nữa rồi!
Lạc Thần Hi tức giận nhìn anh: “Tại sao lại không được? Lên sàn diễn đâu phải chỉ nhờ châu báu lấp lánh, quan trọng là thiết kế! Thiết kế, anh hiểu không? Thôi khỏi, nói với anh cũng bằng thừa!”
Nói rồi, cô rút điện thoại ra, mở Weibo.
Hiện tại, toàn bộ mạng xã hội đều đang dậy sóng với tin tức về buổi trình diễn thời trang chiều nay.
Cô tùy ý chọn một bức ảnh rồi đưa cho Mục Diệc Thần xem.
“Nhìn đi, thấy con bướm đỏ này không? Chính là cái ghim đó, do tôi làm!”
Mục Diệc Thần cúi xuống nhìn, trong mắt ánh lên một tia nghiêm túc khó nhận ra.
Lạc Thần Hi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chê bai thì giỏi lắm, không biết nhìn hàng gì cả…”
Cô lườm anh một cái, rồi định cất hộp trang sức đi.
Ai ngờ, Mục Diệc Thần đột nhiên đưa tay lấy luôn hộp từ tay cô.
Không gian bên trong xe lập tức trở nên yên tĩnh, nhưng Lạc Thần Hi lại càng thêm căng thẳng.
Mục Diệc Thần chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, không nói không rằng, nhưng cái khí thế mạnh mẽ toát ra từ người anh khiến cô cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Cô âm thầm khẩn cầu: Bùa hộ mệnh Đường Đường, liệu em có thể cứu được chị không?
“Chị ơi, Đường Đường sắp… không thở được rồi!”
Đúng lúc này, một giọng nói non nớt vang lên phá tan sự im lặng căng thẳng trong xe.
Lạc Thần Hi giật mình nhìn xuống, thấy gương mặt nhỏ nhắn của Đường Đường đang đỏ bừng lên, hai tay không ngừng đẩy ngực cô, đôi mắt long lanh đầy vẻ uất ức.
Thì ra nãy giờ cô ôm chặt Đường Đường quá, khiến cô bé suýt không thở nổi.
Đường Đường lắc đầu, không nói gì, chỉ tự động vòng tay ôm lấy cánh tay cô rồi ngồi yên bên cạnh.
Lạc Thần Hi kiểm tra một lượt, xác nhận cô bé không sao mới nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này, một ánh mắt mang theo vẻ dò xét đổ dồn về phía cô khiến toàn thân cô lạnh toát.
“Cái đó… tôi không cố ý đâu! Tôi không muốn làm Đường Đường sợ mà!” Cô nhanh chóng giải thích, nhìn Mục Diệc Thần đầy chột dạ.
Trời ơi, suýt làm bé con khóc mà còn bị ông bố hung dữ bắt quả tang thì phải làm sao đây?
“Tôi không cố ý đâu… thật sự là ngoài ý muốn…” Cô lí nhí biện minh.
Bùa hộ mệnh hôm nay không hiệu quả cho lắm, còn khiến tình hình rối hơn. Bi kịch rồi!
Có phải anh không biết tự soi gương không?
Lạc Thần Hi thầm rủa trong lòng, ngoài mặt vẫn cố gượng cười, không dám tranh cãi.
“À… Mục tổng, hôm nay sao anh lại rảnh rỗi đến mức đích thân tới…”
“Đừng đánh trống lảng. Đồ đâu? Lấy ra đi!” Mục Diệc Thần lạnh giọng cắt ngang.
“Đồ gì cơ?”
“Thứ Thịnh Dục tặng cô!” Anh cau mày, giọng đầy mất kiên nhẫn. “Cô bảo không phải trang sức, vậy đưa ra cho tôi xem. Không thì tôi tự lấy!”
Cái kiểu bá đạo này là sao vậy trời?
Lạc Thần Hi trợn tròn mắt, rõ ràng tức muốn phát điên, nhưng nghĩ lại hoàn cảnh hiện tại, ngồi cùng anh trong một không gian nhỏ hẹp, bên cạnh chỉ có Đường Đường là đồng minh duy nhất… mà cô bé thì chỉ biết bán manh.
Cô đành rút hộp trang sức từ trong túi ra, đặt vào tay Mục Diệc Thần.
Chiếc hộp được thiết kế tinh xảo, viền ngoài còn được đính đá nhỏ lấp lánh. Nhưng ở giữa lại chỉ có một chiếc ghim áo hình con bướm trông có vẻ… đơn giản đến bất ngờ.
Trên sàn diễn, chiếc ghim lấp lánh rực rỡ là thế, nhưng thực tế đó chỉ là một sản phẩm thủ công do cô tự tay làm: giấy thủ công cứng gấp lại, bôi thuốc màu, phủ một lớp giấy phản quang, đính thêm vài viên đá giá rẻ… chi phí chưa đến hai mươi tệ.
Mục Diệc Thần cau mày: “Cái này mà cũng gọi là ghim áo? Thứ này mà cũng được lên sàn diễn thời trang à?”
Anh dám nghi ngờ trình độ chuyên môn của cô?
Không thể nhẫn được nữa rồi!
Lạc Thần Hi tức giận nhìn anh: “Tại sao lại không được? Lên sàn diễn đâu phải chỉ nhờ châu báu lấp lánh, quan trọng là thiết kế! Thiết kế, anh hiểu không? Thôi khỏi, nói với anh cũng bằng thừa!”
Nói rồi, cô rút điện thoại ra, mở Weibo.
Hiện tại, toàn bộ mạng xã hội đều đang dậy sóng với tin tức về buổi trình diễn thời trang chiều nay.
Cô tùy ý chọn một bức ảnh rồi đưa cho Mục Diệc Thần xem.
“Nhìn đi, thấy con bướm đỏ này không? Chính là cái ghim đó, do tôi làm!”
Mục Diệc Thần cúi xuống nhìn, trong mắt ánh lên một tia nghiêm túc khó nhận ra.
Lạc Thần Hi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chê bai thì giỏi lắm, không biết nhìn hàng gì cả…”
Cô lườm anh một cái, rồi định cất hộp trang sức đi.
Ai ngờ, Mục Diệc Thần đột nhiên đưa tay lấy luôn hộp từ tay cô.
5
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
