TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27: Ai mới là người không có gia giáo

Lạc Thần Hi nghe vậy thì ngẩng đầu liếc nhìn Mục Vi Vi một cái, nhưng chẳng thèm đáp lời, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Cô nhìn ra được, Mục Vi Vi cực kỳ chán ghét mình. Từ ngày hôm qua đến giờ, người này đã không ngần ngại mà thể hiện điều đó ra từng ánh mắt, từng lời nói.

Nhưng trong mắt Mục Vi Vi, kẻ đáng ghét là "Lạc Thần Tâm" chứ không phải cô. Vì thế, cô thật sự chẳng cần thiết phải nổi giận thay.

Chính thái độ bình thản ấy lại khiến Mục Vi Vi càng thêm tức giận.

Nàng ta đập tay lên bàn, giọng gằn xuống, mắt trừng lớn nhìn thẳng vào Lạc Thần Hi: “Này, tôi đang nói chuyện với cô đấy! Cô làm lơ tôi là có ý gì? Đúng là xuất thân bình dân, không có lấy một chút dạy dỗ! Cô tưởng mình là thiếu phu nhân Mục gia thật sao? Có biết soi gương không? Với cái mặt đó, đừng có nghĩ tới chuyện lừa được Đường Đường! Tỉnh lại đi, ai cũng biết bộ mặt thật của cô rồi!”

Lạc Thần Hi khẽ nhíu mày. Rõ ràng cô đã nhịn, mà người kia vẫn cố tình gây sự. Cô không phải là bao cát để ai muốn trút giận là trút.

“Cô bảo tôi không có gia giáo?” Cô chậm rãi lên tiếng, giọng bình thản mà không chút nao núng. “Vậy cho tôi hỏi lại, sáng sớm lên bàn cơm đã chỉ trỏ mắng nhiếc chị dâu, đây là kiểu giáo dưỡng của đại tiểu thư Mục gia sao?”

Tuy lời nói nhẹ nhàng, nhưng khí thế không hề nhẹ. Sự điềm tĩnh trong giọng nói ấy khiến hình ảnh Mục Vi Vi đang nổi giận trở nên cực kỳ tương phản.

Cô không cần lên giọng, nhưng người nghe cũng tự biết ai đúng ai sai.

“Cô... Cô đúng là không biết xấu hổ!” Mục Vi Vi tức đến phát run, “Tôi tuyệt đối không thừa nhận cô là chị dâu tôi! Anh trai tôi cưới cô chỉ vì bất đắc dĩ! Cô chẳng qua cũng chỉ là món hàng dùng để sưởi ấm giường mà thôi, tốt nhất nên biết rõ thân phận của mình đi!”

“Thân phận của tôi?” Lạc Thần Hi đặt đũa xuống, khóe môi cong lên một nụ cười không lạnh không nhạt.

“Tôi chính là thiếu phu nhân Mục gia được cưới hỏi đàng hoàng, giấy hôn thú còn để trong phòng đấy. Cô có không thừa nhận cũng vô ích. Còn nữa, Đường Đường đang ở đây, làm ơn giữ lời nói của mình cho văn minh một chút. Dạy hư trẻ con thì không hay đâu, cô nói xem có đúng không?”

Mục Vi Vi lập tức nghẹn lời.

Lúc này nàng mới sực nhớ ra Đường Đường vẫn đang ngồi cạnh. Cô cúi đầu, nhìn sang thì bắt gặp gương mặt nhỏ nhắn của Đường Đường đang nhăn nhúm lại.

Nhưng chưa kịp phản ứng gì thì Đường Đường đã nâng cằm lên, giọng rõ ràng và dõng dạc: “Cô cô bắt nạt chị xinh đẹp! Cô cô là người xấu! Đường Đường không thích cô cô!”

Câu nói như một mũi tên đâm thẳng vào tim Mục Vi Vi.

Cô ta ôm ngực, nghẹn lời: “Đường Đường! Sao con lại đứng về phía người phụ nữ đó?”

Đường Đường hầm hầm quay lưng lại, ôm chặt lấy eo Lạc Thần Hi, chẳng buồn nhìn cô ta lấy một cái.

Mục Vi Vi tức đến run người: “Lạc Thần Tâm! Buông Đường Đường ra cho tôi!”

“Đủ rồi, Mục Vi Vi.” Giọng trầm của Mục Diệc Thần vang lên, mang theo vẻ nghiêm nghị.

“Em nên xem lại lời nói và hành động của mình đi. Nghe thử xem em vừa nói những gì? Đó là lời một tiểu thư danh môn nên nói sao? Em học hành kiểu gì? Ở trường cũng cư xử như thế này à? Ngày thường em cũng nói chuyện với Đường Đường kiểu đó?”

Lạc Thần Hi liếc mắt nhìn hắn, khẽ cong môi. Đúng như cô dự đoán.

Câu nói vừa rồi của cô vốn là cố ý nhắm vào chuyện ngày hôm qua – cái câu "Vỗ tay vì ân ái" từ miệng cô bé Đường Đường kia.

Nữ thần trong sáng của ai kia thật sự cần được “giáo dục” lại.

Mục Diệc Thần trầm mặt: “Từ ngày mai, em bị cấm túc một tháng. Sau khi tan học thì về nhà học bài, không được ra ngoài nữa.”

“Anh hai!” Mục Vi Vi tức đến phát khóc, ánh mắt hung dữ nhìn Lạc Thần Hi như muốn ăn tươi nuốt sống.

Cô ta không hiểu nổi vì sao mọi lỗi lầm đều đổ lên đầu mình, còn cái người mặt dày kia thì cứ trơ trơ đắc ý.

Chẳng lẽ anh hai cô thực sự đã bị mê hoặc rồi sao?

Lạc Thần Hi thì chỉ cười nhẹ, nụ cười cong cong mang theo chút ranh mãnh. Ánh mắt cô như thể đang nói: “Trò chơi mới bắt đầu thôi mà.”

Ngay lúc đó, ánh mắt cô vô tình lướt qua chiếc đồng hồ treo tường, lập tức hoảng hốt đứng bật dậy.

Cô ăn đến quá nửa tiếng đồng hồ từ lúc nào chẳng hay, giờ chỉ còn chưa đầy hai mươi phút nữa là đến chín giờ!

Muộn mất rồi!

“Ờm… Tôi không còn kịp nữa! Tôi phải đi ngay! Đường Đường à, cảm ơn em đã đãi chị bữa sáng nha! Tối nay chị lại đến chơi, moah moah!”

Lạc Thần Hi vội vàng cúi xuống hôn nhẹ lên má Đường Đường, sau đó đặt bé ngồi lên ghế rồi vội vàng xoay người định rời đi.

Nhưng cô mới nhấc chân một bước, cổ tay đã bị một bàn tay rắn chắc giữ lại.

“Cô định đi đâu?” Giọng nói trầm thấp vang lên phía sau lưng.

7

0

3 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.