0 chữ
Chương 24
Chương 24: Một lớn một nhỏ thật y là bản sao
“Khụ khụ, vừa rồi chị xinh đẹp chưa nói gì cả, Đường Đường cũng chưa nghe thấy gì cả ha. Được rồi, đến giờ đi ngủ rồi.”
Lạc Thần Hi giả vờ ho khan hai tiếng, cố gắng đánh trống lảng, tránh cho câu chuyện vừa rồi đi quá xa.
May mắn thay, vừa nghe thấy hai chữ “ngủ ngủ”, đôi mắt tròn xoe của Đường Đường lập tức sáng rực. Bé không nói hai lời, lập tức bò vào trong chăn, còn kéo chăn lên, vỗ vỗ vào khoảng trống bên cạnh.
“Chị xinh đẹp, cùng ngủ nào!”
Lạc Thần Hi đứng bên giường, nhìn chiếc giường rộng rãi và đôi mắt ngập tràn mong đợi của bé, trong đầu đột nhiên hiện lên vài hình ảnh không nên xuất hiện trong giờ phút này.
“Chị xinh đẹp?”
Đứa nhỏ nghiêng đầu thúc giục, ánh mắt nghi hoặc mà ngây thơ khiến cô lập tức giật mình hoàn hồn. Lạc Thần Hi nhanh chóng ném hết những suy nghĩ linh tinh sang một bên, leo lên giường.
Vừa mới nằm xuống, Đường Đường đã nhào vào lòng cô, dụi dụi mặt vào ngực cô, giọng ngái ngủ vang lên: “Chị xinh đẹp ngủ ngon.”
Lạc Thần Hi mỉm cười, vỗ nhẹ lưng bé: “Đường Đường ngủ ngon.”
Hai má phúng phính của Đường Đường hơi ửng hồng, đôi mắt khép lại. Chưa đến vài phút sau, bé đã thở đều đều, chìm vào giấc ngủ.
Lạc Thần Hi ban đầu còn hơi lo, vì nghe nói dỗ trẻ con ngủ cũng là một kỹ năng đặc biệt, mà cô thì hoàn toàn không có kinh nghiệm. Nếu chẳng may khiến Đường Đường khóc, chắc chắn Mục Diệc Thần sẽ nổi giận cho xem.
Nhưng may mắn thay, Đường Đường quá ngoan, chẳng cần dỗ gì nhiều cũng đã ngủ rồi.
Trong lòng ôm một cơ thể nhỏ mềm mại, ấm áp. Cảm giác đó khiến trái tim cô dịu lại, cả người cũng dần thư giãn. Tiếng hít thở nhè nhẹ bên tai khiến Lạc Thần Hi như được ru vào giấc mộng.
Cô thϊếp đi lúc nào chẳng hay.
Khi Mục Diệc Thần bước ra khỏi phòng tắm, điều đầu tiên anh thấy chính là cảnh tượng hai người, một lớn một nhỏ đang say giấc ngủ bên nhau.
Khoảnh khắc ấy, yên tĩnh đến kỳ lạ.
Khuôn mặt của Đường Đường có đến bảy phần giống mẹ. Nhưng ánh mắt Lạc Thần Tâm luôn lộ vẻ tham lam và toan tính, chỉ cần nhìn thôi đã khiến anh thấy phản cảm. Còn Đường Đường lại đơn thuần, ngây thơ, khiến ai nhìn cũng yêu mến.
Khác biệt là rõ ràng.
Nhưng giờ phút này, Mục Diệc Thần nhìn vào gương mặt say ngủ của Lạc Thần Hi, trái tim anh khẽ rung lên.
Cô ngủ trông rất yên bình. Làn da trắng hồng, cánh môi khẽ hé, hàng mi cong cong rủ xuống, tựa như bản sao lớn của Đường Đường.
Rõ ràng là hai người không hề thân thích, vậy mà nằm cạnh nhau lại giống mẹ con đến kỳ lạ.
Mục Diệc Thần chậm rãi bước lại gần, ánh mắt càng lúc càng sâu. Anh không kìm được mà cúi xuống, thân thể hơi nghiêng, gần như đè lên người Lạc Thần Hi.
“Ưm…”
Lạc Thần Hi trong giấc ngủ bất giác trở mình, khẽ rên lên một tiếng. Mục Diệc Thần sững lại, lúc này mới phát hiện chính mình đã tiến gần đến mức chỉ cần hơi cúi xuống, là có thể hôn lên đôi môi kia.
Ý thức được điều đó, anh lập tức lùi lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
“Khốn kiếp thật! Người phụ nữ này lại hạ thuốc gì cho mình nữa sao?”
Nghĩ đến đây, Mục Diệc Thần như bị ma đuổi, vội vàng quay người đi thẳng vào phòng tắm.
Chẳng mấy chốc, tiếng nước ào ào lại vang lên.
…
Sáng hôm sau.
Lạc Thần Hi tỉnh dậy, bên cạnh trống trơn, chỉ còn mỗi mình cô nằm ở chính giữa chiếc giường lớn. Cô bật dậy, nhìn sang trái rồi sang phải, cả hai bên đều có dấu vết người từng nằm ngủ.
Cô đưa tay ôm trán, vẻ mặt hoảng hốt.
“Hôm qua rõ ràng là để Đường Đường nằm giữa mà… Không lẽ mình ngủ lộn xộn đến nỗi chen cả hai người kia ra rìa? Nếu vậy thì mình đúng là… tạo nghiệp rồi!”
Cô vừa thấy áy náy, vừa lo lắng không biết có vô tình đá Mục Diệc Thần xuống giường hay không. Thật không biết nên chui vào đâu cho đỡ xấu hổ.
Sau khi rửa mặt xong, cô định lấy điện thoại để xem giờ thì mới phát hiện nó vẫn nằm nguyên trên tủ đầu giường, đã cạn sạch pin. Cô cắm sạc, bật máy, chưa kịp làm gì đã nghe chuỗi âm thanh ting ting ting liên tục vang lên khiến cô giật mình.
Cô mở danh sách cuộc gọi, phát hiện mình đã bỏ lỡ tới bảy tám cuộc điện thoại. Tất cả đều từ cùng một số máy lạ.
Sau cùng, có lẽ không gọi được nên người kia đã để lại một tin nhắn.
Cô nhanh chóng mở ra đọc, và chỉ sau một cái chớp mắt, toàn thân Lạc Thần Hi cứng đờ.
Lạc Thần Hi giả vờ ho khan hai tiếng, cố gắng đánh trống lảng, tránh cho câu chuyện vừa rồi đi quá xa.
May mắn thay, vừa nghe thấy hai chữ “ngủ ngủ”, đôi mắt tròn xoe của Đường Đường lập tức sáng rực. Bé không nói hai lời, lập tức bò vào trong chăn, còn kéo chăn lên, vỗ vỗ vào khoảng trống bên cạnh.
“Chị xinh đẹp, cùng ngủ nào!”
Lạc Thần Hi đứng bên giường, nhìn chiếc giường rộng rãi và đôi mắt ngập tràn mong đợi của bé, trong đầu đột nhiên hiện lên vài hình ảnh không nên xuất hiện trong giờ phút này.
“Chị xinh đẹp?”
Đứa nhỏ nghiêng đầu thúc giục, ánh mắt nghi hoặc mà ngây thơ khiến cô lập tức giật mình hoàn hồn. Lạc Thần Hi nhanh chóng ném hết những suy nghĩ linh tinh sang một bên, leo lên giường.
Lạc Thần Hi mỉm cười, vỗ nhẹ lưng bé: “Đường Đường ngủ ngon.”
Hai má phúng phính của Đường Đường hơi ửng hồng, đôi mắt khép lại. Chưa đến vài phút sau, bé đã thở đều đều, chìm vào giấc ngủ.
Lạc Thần Hi ban đầu còn hơi lo, vì nghe nói dỗ trẻ con ngủ cũng là một kỹ năng đặc biệt, mà cô thì hoàn toàn không có kinh nghiệm. Nếu chẳng may khiến Đường Đường khóc, chắc chắn Mục Diệc Thần sẽ nổi giận cho xem.
Nhưng may mắn thay, Đường Đường quá ngoan, chẳng cần dỗ gì nhiều cũng đã ngủ rồi.
Trong lòng ôm một cơ thể nhỏ mềm mại, ấm áp. Cảm giác đó khiến trái tim cô dịu lại, cả người cũng dần thư giãn. Tiếng hít thở nhè nhẹ bên tai khiến Lạc Thần Hi như được ru vào giấc mộng.
Khi Mục Diệc Thần bước ra khỏi phòng tắm, điều đầu tiên anh thấy chính là cảnh tượng hai người, một lớn một nhỏ đang say giấc ngủ bên nhau.
Khoảnh khắc ấy, yên tĩnh đến kỳ lạ.
Khuôn mặt của Đường Đường có đến bảy phần giống mẹ. Nhưng ánh mắt Lạc Thần Tâm luôn lộ vẻ tham lam và toan tính, chỉ cần nhìn thôi đã khiến anh thấy phản cảm. Còn Đường Đường lại đơn thuần, ngây thơ, khiến ai nhìn cũng yêu mến.
Khác biệt là rõ ràng.
Nhưng giờ phút này, Mục Diệc Thần nhìn vào gương mặt say ngủ của Lạc Thần Hi, trái tim anh khẽ rung lên.
Cô ngủ trông rất yên bình. Làn da trắng hồng, cánh môi khẽ hé, hàng mi cong cong rủ xuống, tựa như bản sao lớn của Đường Đường.
Rõ ràng là hai người không hề thân thích, vậy mà nằm cạnh nhau lại giống mẹ con đến kỳ lạ.
“Ưm…”
Lạc Thần Hi trong giấc ngủ bất giác trở mình, khẽ rên lên một tiếng. Mục Diệc Thần sững lại, lúc này mới phát hiện chính mình đã tiến gần đến mức chỉ cần hơi cúi xuống, là có thể hôn lên đôi môi kia.
Ý thức được điều đó, anh lập tức lùi lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
“Khốn kiếp thật! Người phụ nữ này lại hạ thuốc gì cho mình nữa sao?”
Nghĩ đến đây, Mục Diệc Thần như bị ma đuổi, vội vàng quay người đi thẳng vào phòng tắm.
Chẳng mấy chốc, tiếng nước ào ào lại vang lên.
…
Sáng hôm sau.
Lạc Thần Hi tỉnh dậy, bên cạnh trống trơn, chỉ còn mỗi mình cô nằm ở chính giữa chiếc giường lớn. Cô bật dậy, nhìn sang trái rồi sang phải, cả hai bên đều có dấu vết người từng nằm ngủ.
Cô đưa tay ôm trán, vẻ mặt hoảng hốt.
“Hôm qua rõ ràng là để Đường Đường nằm giữa mà… Không lẽ mình ngủ lộn xộn đến nỗi chen cả hai người kia ra rìa? Nếu vậy thì mình đúng là… tạo nghiệp rồi!”
Cô vừa thấy áy náy, vừa lo lắng không biết có vô tình đá Mục Diệc Thần xuống giường hay không. Thật không biết nên chui vào đâu cho đỡ xấu hổ.
Sau khi rửa mặt xong, cô định lấy điện thoại để xem giờ thì mới phát hiện nó vẫn nằm nguyên trên tủ đầu giường, đã cạn sạch pin. Cô cắm sạc, bật máy, chưa kịp làm gì đã nghe chuỗi âm thanh ting ting ting liên tục vang lên khiến cô giật mình.
Cô mở danh sách cuộc gọi, phát hiện mình đã bỏ lỡ tới bảy tám cuộc điện thoại. Tất cả đều từ cùng một số máy lạ.
Sau cùng, có lẽ không gọi được nên người kia đã để lại một tin nhắn.
Cô nhanh chóng mở ra đọc, và chỉ sau một cái chớp mắt, toàn thân Lạc Thần Hi cứng đờ.
7
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
