0 chữ
Chương 18
Chương 18: Hình như không còn giống trước kia nữa
Mục Diệc Thần càng nghĩ càng giận. Rõ ràng hắn đã hạ mình cho phép cô gọi điện trước nếu thật sự có việc, lẽ ra cô phải vui mừng gật đầu đồng ý mới đúng. Vậy mà cô ta lại còn dám phản bác?
Không đúng, nữ nhân này tâm cơ rất sâu, tất cả những gì vừa rồi thể hiện, chắc chắn chỉ là đang diễn trò!
Biết đâu ngày mai thôi, cô ta lại vin cớ mẹ ốm anh bệnh, một ngày gọi ba cuộc điện thoại tới quấn lấy hắn cũng không chừng!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Mục Diệc Thần càng thêm u ám, lạnh lùng bổ sung thêm một câu cảnh cáo:
“Chỉ được phép gọi khi buổi tối thật sự có việc. Ngày thường thì đừng làm phiền tôi. Kể cả có gọi tới, tôi cũng không nghe, rõ chưa?”
Lạc Thần Hi liên tục gật đầu như gà mổ thóc:
“Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi. Anh không muốn thấy tôi, tất nhiên cũng không muốn nghe điện thoại của tôi. Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không gọi. Có cần thông báo gì, tôi sẽ nhắn tin.”
Thật ra không cần hắn phải cảnh cáo, cô cũng chẳng rảnh đâu mà tự rước phiền toái vào người. Cô còn đang ước sao có thể tránh xa hắn càng xa càng tốt!
Tự thấy thái độ mình vô cùng chân thành, Lạc Thần Hi thầm nghĩ, chắc lần này Mục Diệc Thần đã vừa lòng rồi.
Nhưng ngẩng đầu lên, cô liền phát hiện… tại sao cảm giác như sắc mặt hắn lại càng đen hơn?
“Rất tốt!” Mục Diệc Thần nghiến răng bật ra hai chữ, ánh mắt tối tăm đến cực điểm: “Cô nhớ kỹ những gì mình vừa nói đấy.”
“Vâng vâng, tôi nhất định sẽ ghi nhớ kỹ!” Lạc Thần Hi vội vàng làm lành, càng ra vẻ ngoan ngoãn, sợ lại chọc đến cơn giận của hắn.
Mục Diệc Thần nhìn gương mặt nhỏ nhắn với đôi mắt tròn xoe vô tội kia, trong lòng nghẹn một hơi, cảm giác như bị nhét đầy uất ức mà không có chỗ xả.
“Không còn việc gì nữa thì… tôi xin phép về phòng nghỉ ngơi.” Lạc Thần Hi vừa nói vừa thử đẩy hắn ra, định lui bước.
Nhưng ai ngờ, cô đẩy vài lần mà thân hình cao lớn cường tráng trước mặt vẫn không nhúc nhích chút nào. Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn giữ chặt cổ tay, kéo ngược lại ngã xuống chiếc sofa phía sau.
Toàn thân chưa đứng vững đã lập tức bị hắn ép sát, hoàn toàn rơi vào thế bị bao vây.
Cô vừa ngẩng đầu đã chạm ngay vào cảnh tượng khiến người ta đỏ mặt, xương quai xanh rắn rỏi, làn da săn chắc thấp thoáng lộ ra bên dưới cổ áo sơ mi chưa cài kín. Hơi thở nóng rực của hắn phả sát bên má, khiến tim cô đập loạn không kiểm soát.
Khung cảnh này… sao mà quen thuộc đến đáng sợ…
Còn chưa kịp định thần, bên tai cô đã vang lên một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo:
“Lạc Thần Tâm, cô hình như không còn giống trước kia nữa.”
Tim Lạc Thần Hi như thắt lại.
Chết rồi… Ý hắn là gì? Chẳng lẽ hắn đã nhận ra điều gì?
Không thể nào… Tư liệu Lạc An Quốc đưa rõ ràng viết: quan hệ giữa Mục Diệc Thần và Lạc Thần Tâm vô cùng lãnh đạm, sau khi đính hôn cũng chưa gặp mặt được bao nhiêu lần. Trong mắt hắn, Lạc Thần Tâm chẳng khác nào người xa lạ.
Cô gượng cười, nhanh trí đáp:
“Không giống chỗ nào chứ? Có thể là do trước kia chúng ta ít tiếp xúc, giờ ở gần nhau mới phát hiện khác biệt một chút so với tưởng tượng. Chuyện này rất bình thường mà.”
Nói xong, cô tròn mắt nhìn hắn, cố tỏ ra vô hại, hy vọng hắn nhanh chóng chịu buông tay.
Mục Diệc Thần khẽ cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo:
“Chỉ mong là vậy. Tôi mặc kệ tối nay cô có thật sự trở về Lạc gia hay không. Nhưng nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, cô đã là thiếu phu nhân của Mục gia. Bước ra ngoài một bước, cô chính là bộ mặt của nhà họ Mục.”
Giọng hắn bỗng trầm xuống, lạnh đến rợn người:
“Những mối quan hệ dây dưa trước kia, tốt nhất là cắt đứt sạch sẽ cho tôi. Nếu để tôi biết cô còn qua lại với bất kỳ gã đàn ông nào khác… tôi đảm bảo, cô sẽ phải hối hận cả đời.”
Trước đây, bạn bè từng đùa rằng Lạc Thần Tâm ‘đội nón xanh’ cho hắn, Mục Diệc Thần chưa bao giờ để tâm. Một người phụ nữ mà hắn không quan tâm, làm gì cũng chẳng liên quan đến hắn.
Nhưng tối nay… nghe lại những câu trêu ghẹo đó, cộng thêm việc cô trở về nhà muộn, hắn lại thấy vô cùng khó chịu.
Cái cảm giác bực bội, khó chịu này, chỉ vì một người phụ nữ mà hắn vẫn nghĩ là chẳng đáng để để ý – khiến hắn giận đến mức chính mình cũng không hiểu nổi.
Lạc Thần Hi cảm thấy đầu óc như ong vỡ tổ.
Thì ra từ đầu đến cuối, hắn căn bản chẳng tin lời cô nói về chuyện điện thoại hết pin. Trong mắt hắn, cô chính là loại phụ nữ lăng nhăng bên ngoài, không đứng đắn!
Trong ánh mắt cô bỗng hiện lên tia lạnh lẽo.
“Mục Diệc Thần, suy nghĩ của anh đúng là có vấn đề! Tôi đã giải thích rồi, tin hay không là quyền của anh. Còn bây giờ, tránh ra!”
Không đúng, nữ nhân này tâm cơ rất sâu, tất cả những gì vừa rồi thể hiện, chắc chắn chỉ là đang diễn trò!
Biết đâu ngày mai thôi, cô ta lại vin cớ mẹ ốm anh bệnh, một ngày gọi ba cuộc điện thoại tới quấn lấy hắn cũng không chừng!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Mục Diệc Thần càng thêm u ám, lạnh lùng bổ sung thêm một câu cảnh cáo:
“Chỉ được phép gọi khi buổi tối thật sự có việc. Ngày thường thì đừng làm phiền tôi. Kể cả có gọi tới, tôi cũng không nghe, rõ chưa?”
Lạc Thần Hi liên tục gật đầu như gà mổ thóc:
“Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi. Anh không muốn thấy tôi, tất nhiên cũng không muốn nghe điện thoại của tôi. Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không gọi. Có cần thông báo gì, tôi sẽ nhắn tin.”
Tự thấy thái độ mình vô cùng chân thành, Lạc Thần Hi thầm nghĩ, chắc lần này Mục Diệc Thần đã vừa lòng rồi.
Nhưng ngẩng đầu lên, cô liền phát hiện… tại sao cảm giác như sắc mặt hắn lại càng đen hơn?
“Rất tốt!” Mục Diệc Thần nghiến răng bật ra hai chữ, ánh mắt tối tăm đến cực điểm: “Cô nhớ kỹ những gì mình vừa nói đấy.”
“Vâng vâng, tôi nhất định sẽ ghi nhớ kỹ!” Lạc Thần Hi vội vàng làm lành, càng ra vẻ ngoan ngoãn, sợ lại chọc đến cơn giận của hắn.
Mục Diệc Thần nhìn gương mặt nhỏ nhắn với đôi mắt tròn xoe vô tội kia, trong lòng nghẹn một hơi, cảm giác như bị nhét đầy uất ức mà không có chỗ xả.
Nhưng ai ngờ, cô đẩy vài lần mà thân hình cao lớn cường tráng trước mặt vẫn không nhúc nhích chút nào. Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn giữ chặt cổ tay, kéo ngược lại ngã xuống chiếc sofa phía sau.
Toàn thân chưa đứng vững đã lập tức bị hắn ép sát, hoàn toàn rơi vào thế bị bao vây.
Cô vừa ngẩng đầu đã chạm ngay vào cảnh tượng khiến người ta đỏ mặt, xương quai xanh rắn rỏi, làn da săn chắc thấp thoáng lộ ra bên dưới cổ áo sơ mi chưa cài kín. Hơi thở nóng rực của hắn phả sát bên má, khiến tim cô đập loạn không kiểm soát.
Khung cảnh này… sao mà quen thuộc đến đáng sợ…
Còn chưa kịp định thần, bên tai cô đã vang lên một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo:
Tim Lạc Thần Hi như thắt lại.
Chết rồi… Ý hắn là gì? Chẳng lẽ hắn đã nhận ra điều gì?
Không thể nào… Tư liệu Lạc An Quốc đưa rõ ràng viết: quan hệ giữa Mục Diệc Thần và Lạc Thần Tâm vô cùng lãnh đạm, sau khi đính hôn cũng chưa gặp mặt được bao nhiêu lần. Trong mắt hắn, Lạc Thần Tâm chẳng khác nào người xa lạ.
Cô gượng cười, nhanh trí đáp:
“Không giống chỗ nào chứ? Có thể là do trước kia chúng ta ít tiếp xúc, giờ ở gần nhau mới phát hiện khác biệt một chút so với tưởng tượng. Chuyện này rất bình thường mà.”
Nói xong, cô tròn mắt nhìn hắn, cố tỏ ra vô hại, hy vọng hắn nhanh chóng chịu buông tay.
Mục Diệc Thần khẽ cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo:
“Chỉ mong là vậy. Tôi mặc kệ tối nay cô có thật sự trở về Lạc gia hay không. Nhưng nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, cô đã là thiếu phu nhân của Mục gia. Bước ra ngoài một bước, cô chính là bộ mặt của nhà họ Mục.”
Giọng hắn bỗng trầm xuống, lạnh đến rợn người:
“Những mối quan hệ dây dưa trước kia, tốt nhất là cắt đứt sạch sẽ cho tôi. Nếu để tôi biết cô còn qua lại với bất kỳ gã đàn ông nào khác… tôi đảm bảo, cô sẽ phải hối hận cả đời.”
Trước đây, bạn bè từng đùa rằng Lạc Thần Tâm ‘đội nón xanh’ cho hắn, Mục Diệc Thần chưa bao giờ để tâm. Một người phụ nữ mà hắn không quan tâm, làm gì cũng chẳng liên quan đến hắn.
Nhưng tối nay… nghe lại những câu trêu ghẹo đó, cộng thêm việc cô trở về nhà muộn, hắn lại thấy vô cùng khó chịu.
Cái cảm giác bực bội, khó chịu này, chỉ vì một người phụ nữ mà hắn vẫn nghĩ là chẳng đáng để để ý – khiến hắn giận đến mức chính mình cũng không hiểu nổi.
Lạc Thần Hi cảm thấy đầu óc như ong vỡ tổ.
Thì ra từ đầu đến cuối, hắn căn bản chẳng tin lời cô nói về chuyện điện thoại hết pin. Trong mắt hắn, cô chính là loại phụ nữ lăng nhăng bên ngoài, không đứng đắn!
Trong ánh mắt cô bỗng hiện lên tia lạnh lẽo.
“Mục Diệc Thần, suy nghĩ của anh đúng là có vấn đề! Tôi đã giải thích rồi, tin hay không là quyền của anh. Còn bây giờ, tránh ra!”
7
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
