Chương 23
Họa vô đơn chí (3)
"Tư Mệnh, ngươi, ngươi đừng quá kiêu ngạo!"
"Ta kiêu ngạo đấy thì sao? Không phải các cô luôn tâm tâm niệm niệm ái mộ Thương Lăng Thượng Thần sao? Vậy thì thế nào? Bản thân chìm nghỉm trong đám người, ngài cũng chưa từng liếc mắt nhìn các cô một cái."
Sắc mặt mấy tiên nữ kia trở nên khó coi.
"Mà ta này, ngài chẳng những nhìn ta, còn uống trà ta kính, không chỉ có vậy, ngày đó ta còn thành công mạnh mẽ dồn ngài vào tường!"
Mấy vị tiên nữ kia kinh ngạc, khiếp sợ nhìn Giản Chỉ Hề.
"Thương Lăng Thượng Thần thì thế nào? Là nam thần của các cô đúng không? Ta nói cho các cô biết, không chỉ ép vào tường thôi đâu, một ngày nào đó, ta còn muốn đè ngài lên giường yêu thương, sau đó sẽ cưa đổ rầm rầm! Hung hăng chà đạp nam thần của các cô! Ngủ cho ngài bảy ngày bảy đêm không xuống giường nổi! Xem các cô làm gì được ta!"
Giản Chỉ Hề càng nói càng đắc ý, nàng vốn muốn chọc tức chết mấy ả tiên nữ miệng rộng này.
Nếu họ đều nghĩ nàng như vậy thì nàng liền thừa nhận luôn, còn phải làm quá đáng hơn để xem sau này bọn họ có thể nói gì!
Sau khi Giản Chỉ Hề nói mấy lời này, mấy vị tiên nữ kia đều nghẹn họng trân trối, vươn ngón tay run rẩy chỉ về phía nàng, nửa ngày cũng không nói được một chữ.
"Chỉ chỉ cái gì? Sợ thì cút nhanh lên!"
Giản Chỉ Hề đắc ý khoát khoát tay.
Quả nhiên mấy tiên nữ kia cút thật, thế nhưng trước khi chạy mất, còn cung kính hành lễ.
"Tham kiến Trường Sinh Đại Đế, tham kiến Thương Lăng Thượng Thần "
Sau khi hành lễ xong, mấy tiên nữ kia nhanh như chớp chạy mất tăm mất tích.
Giản Chỉ Hề triệt để ngu người.
Nàng nuốt vài ngụm nước bọt, thì ra sắc mặt mấy tiên nữ kia khó coi, bị dọa sợ mất mật không phải vì một phen chí khí hào ngôn của nàng, mà là bởi vì Thương Lăng Thượng Thần ở sau lưng nàng!
Tim Giản Chỉ Hề đập nhanh, nàng không dám quay đầu, lấy can đảm đi về phía trước muốn chuồn mất.
"Tư Mệnh, ngươi tính đi đâu vậy?"
Đây là giọng của người lãnh đạo trực tiếp của nàng - lão nhân gia Nam Cực Trường Sinh Đại Đế.
"Thần, thần chợt nhớ mình phải báo cáo công tác, nhưng thần bỏ quên báo cáo rồi, thần phải trở về lấy." Giản Chỉ Hề chẳng dám quay đầu lại.
"Báo cáo không phải ở trên tay ngươi sao? Ta thấy mà."
Giản Chỉ Hề muốn tự tát một phát chết luôn, sao lại tìm cái lí do tào lao thế này.
Quả thật là tự hại mình luôn!
"Ha ha ha, đúng vậy, nhìn trí nhớ của thần này, thần quên, đúng là trên tay thần." Giản Chỉ Hề căng da đầu quay lại.
Giản Chỉ Hề vừa xoay qua một chút liền nhìn thấy nụ cười vui vẻ khi người khác gặp họa của Nam Cực Trường Sinh Đại Đế, còn cả Thương Lăng Thượng Thần đã đen mặt đến mức không thể đen thêm nữa.
Giản Chỉ Hề cúi thấp đầu như muốn chôn luôn trong ngực.
Nàng đã có thể cảm nhận được đầy đủ ánh mắt muốn lăng trì của Thương Lăng.
Thật đáng sợ. . .
Ba người cứ đứng đối mặt, giằng co một lúc lâu như vậy, tình hình cực kì căng thẳng.
Giản Chỉ Hề khóc không ra nước mắt, phước bất trùng lai, hoạ vô đơn chí!
Hai ngày nay đều đắc tội Thương Lăng, hơn nữa lần sau còn nghiêm trọng hơn lần trước.
Bây giờ xem như nàng kết tử thù với Thương Lăng rồi.
Lão già Nam Cực Trường Sinh Đại Đế chết tiệt này, vậy mà cũng không mở miệng hóa giải bầu không khí một chút, ông ta cứ cười trên nỗi đau của người khác vậy thôi đó!
Thật quá đáng mà!
Rốt cuộc Nam Cực Trường Sinh Đại Đế cũng lên tiếng.
"Ai nha, ngọc bội của ta hình như không thấy nữa, ta quay lại tìm một chút."
Sau khi ông ta nói xong liền nhanh như chớp biến mất không thấy bóng, bây giờ chỉ còn lại hai người là nàng và Thương Lăng.
"Chuyện này, Thương Lăng Thượng Thần, ngài hiểu lầm rồi, thật ra. . ."
"Hiểu lầm, hiểu lầm cái gì?"
145
4
6 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
