0 chữ
Chương 6
Chương 6
Tại trường quay của chương trình 《Đầu Óc Là Thứ Tốt Nhất》, đạo diễn cho người đi gọi Cố Văn Việt quay trở lại ghi hình.
Khán giả đang xôn xao bàn tán về anh.
"Cố Văn Việt lại bày ra trò gì nữa đây?"
"Đừng nói là đi vào hậu trường thay bộ đồ nào lố lăng nữa nhé? Tự dưng tôi bắt đầu mong chờ màn biểu diễn ‘ấn tượng’ của anh ta rồi đó."
Cố Văn Việt tự ý rời sân khấu giữa chừng, cuối cùng cũng chậm rãi quay lại.
Chỉ là vừa xuất hiện, cả trường quay lập tức ồ lên kinh ngạc.
Áo trắng quần đen đơn giản, càng tôn lên vóc dáng cao gầy thanh thoát của anh. Khi bỏ đi lớp trang điểm khói đậm, gương mặt anh để lộ đường eyeliner tự nhiên với hàng mi dài và rậm. Cộng thêm dáng đi tự tin, ung dung đầy khí chất, toàn thân anh tỏa ra phong thái quý tộc, tao nhã mà tự nhiên.
Khi anh bước từ hậu trường ra sân khấu, ai nấy đều ngỡ ngàng như thể có một công tử quý tộc bước nhầm vào trường quay vậy.
Bình luận trực tiếp trong livestream bùng nổ:
"Trả dao cho thầy bói đã đoán Cố Văn Việt đi thay đồ đi!"
"Thầy bói đoán trúng rồi, nhưng cũng chưa trúng hết!"
"Ai mà biết được anh ấy không thay đồ mà là tẩy trang để lộ dung mạo thật chứ? Má ơi, tôi quên mất anh ấy vốn đẹp thế này!"
"Chết tiệt, mị không ngại thừa nhận mình từng mê mẩn nhan sắc lúc anh ấy debut. Không hổ là người mị từng thích, trải qua bao sóng gió, cuối cùng anh ấy cũng trở lại, còn đẹp trai và khí chất hơn xưa, hu hu hu hu..."
Ngay lúc đó, Đinh Hải đang đứng ngoài sân khấu, hai tay cầm hai chiếc điện thoại để xem bình luận trực tiếp.
Khoảnh khắc Cố Văn Việt xuất hiện, hàng loạt bình luận lướt qua dày đặc như tuyết rơi, khiến tim cậu dâng trào xúc động. Cậu biết mà! Hôm nay trạng thái của anh Văn Việt thực sự là sinh ra để mặc vest!
Cố Văn Việt mặt không đổi sắc bước đến hàng ghế của đội A, đứng cạnh ba vị khách mời.
Ba người không hẹn mà cùng lùi sang một bên nhường chỗ cho anh.
Không hiểu sao cơ thể họ phản ứng còn nhanh hơn suy nghĩ. Vừa ngạc nhiên trước hành động "thay đồ giữa chừng" của anh, họ vừa âm thầm suy đoán: Sao hôm nay anh ta như lột xác vậy?
Từ một nhân vật gây cười mất não, sao lại hóa thành một người toát ra khí chất ngôi sao như thế?
Thế nhưng, Cố Văn Việt chẳng hề mặn mà với việc đứng giữa. Anh lặng lẽ đi sang bên, kéo chiếc ghế mà chương trình đã chuẩn bị sẵn, ngồi xuống rất vững vàng.
Đứng cả buổi không mỏi à? Đã có thể ngồi, sao lại không ngồi?
Cố Văn Việt hoàn toàn không hiểu được logic của việc "đứng cho đẹp".
Phần thi bắt buộc của đội B đã kết thúc, tiếp theo là vòng thi giành quyền trả lời của hai đội A và B.
Dù ba người trong đội A có chút khó chịu vì Cố Văn Việt thu hút quá nhiều ánh nhìn, nhưng nghĩ lại thì hôm nay anh dường như rất am hiểu các câu hỏi?
Họ lén liếc bảng điểm - ở vòng đầu tiên, một mình anh đã mang về cho đội A 50 điểm. Chỉ riêng điểm số này, họ buộc phải "đối xử tốt" với anh hơn một chút.
"Văn Việt, phần giành quyền trả lời để cậu lên nhé? Chúng tôi không ổn lắm khoản này."
"Đúng đó, đề hôm nay toàn thiên về thi từ ca phú, khó thật sự."
"Vậy quyết định nhé, để cậu ra trận!"
Cố Văn Việt lơ đãng nhìn bảng điểm, giọng nhàn nhạt: "Điểm đủ rồi."
Giọng nói chậm rãi lười biếng, không mấy hứng thú.
Anh sớm đã nhìn ra chương trình này chỉ cần anh có mặt là được tiền, không nhất thiết phải cố gắng trả lời hết các câu hỏi.
Đã vậy thì cần gì phải nhọc công suy nghĩ?
Ý của Cố Văn Việt là: điểm của đội A đã hơn đội B đến hai mươi điểm, chẳng còn cần phải tranh giành thêm.
Nhưng ba khách mời lại hiểu khác hẳn. Họ âm thầm suy đoán:
Chẳng lẽ Cố Văn Việt bắt đầu hoảng rồi? Không lẽ anh ta chỉ học thuộc các câu hỏi bắt buộc? Tên này không đáng tin chút nào!
Ba người quay lại chỗ ngồi, trong lòng đồng loạt lật trắng mắt.
Người dẫn chương trình tuyên bố vòng giành quyền trả lời chính thức bắt đầu, nội dung chuyển từ kiểm tra kiến thức văn học sang kiểm tra lịch sử.
"Xin hỏi, Chiến Quốc thất hùng gồm những quốc gia nào?"
Câu hỏi vừa dứt, cả hai đội A và B không ai bước lên bục trả lời.
Khung cảnh lập tức rơi vào khoảng lặng có phần lúng túng.
Các khách mời than thở râm ran:
"Câu này khó quá rồi! Mấy người kiếm ở đâu ra vậy?"
"Không phải không muốn giành mà là thật sự không biết. Câu này ít nhất cũng phải tầm cấp ba chứ?"
Khán giả đang xôn xao bàn tán về anh.
"Cố Văn Việt lại bày ra trò gì nữa đây?"
"Đừng nói là đi vào hậu trường thay bộ đồ nào lố lăng nữa nhé? Tự dưng tôi bắt đầu mong chờ màn biểu diễn ‘ấn tượng’ của anh ta rồi đó."
Cố Văn Việt tự ý rời sân khấu giữa chừng, cuối cùng cũng chậm rãi quay lại.
Chỉ là vừa xuất hiện, cả trường quay lập tức ồ lên kinh ngạc.
Áo trắng quần đen đơn giản, càng tôn lên vóc dáng cao gầy thanh thoát của anh. Khi bỏ đi lớp trang điểm khói đậm, gương mặt anh để lộ đường eyeliner tự nhiên với hàng mi dài và rậm. Cộng thêm dáng đi tự tin, ung dung đầy khí chất, toàn thân anh tỏa ra phong thái quý tộc, tao nhã mà tự nhiên.
Bình luận trực tiếp trong livestream bùng nổ:
"Trả dao cho thầy bói đã đoán Cố Văn Việt đi thay đồ đi!"
"Thầy bói đoán trúng rồi, nhưng cũng chưa trúng hết!"
"Ai mà biết được anh ấy không thay đồ mà là tẩy trang để lộ dung mạo thật chứ? Má ơi, tôi quên mất anh ấy vốn đẹp thế này!"
"Chết tiệt, mị không ngại thừa nhận mình từng mê mẩn nhan sắc lúc anh ấy debut. Không hổ là người mị từng thích, trải qua bao sóng gió, cuối cùng anh ấy cũng trở lại, còn đẹp trai và khí chất hơn xưa, hu hu hu hu..."
Ngay lúc đó, Đinh Hải đang đứng ngoài sân khấu, hai tay cầm hai chiếc điện thoại để xem bình luận trực tiếp.
Khoảnh khắc Cố Văn Việt xuất hiện, hàng loạt bình luận lướt qua dày đặc như tuyết rơi, khiến tim cậu dâng trào xúc động. Cậu biết mà! Hôm nay trạng thái của anh Văn Việt thực sự là sinh ra để mặc vest!
Ba người không hẹn mà cùng lùi sang một bên nhường chỗ cho anh.
Không hiểu sao cơ thể họ phản ứng còn nhanh hơn suy nghĩ. Vừa ngạc nhiên trước hành động "thay đồ giữa chừng" của anh, họ vừa âm thầm suy đoán: Sao hôm nay anh ta như lột xác vậy?
Từ một nhân vật gây cười mất não, sao lại hóa thành một người toát ra khí chất ngôi sao như thế?
Thế nhưng, Cố Văn Việt chẳng hề mặn mà với việc đứng giữa. Anh lặng lẽ đi sang bên, kéo chiếc ghế mà chương trình đã chuẩn bị sẵn, ngồi xuống rất vững vàng.
Đứng cả buổi không mỏi à? Đã có thể ngồi, sao lại không ngồi?
Cố Văn Việt hoàn toàn không hiểu được logic của việc "đứng cho đẹp".
Phần thi bắt buộc của đội B đã kết thúc, tiếp theo là vòng thi giành quyền trả lời của hai đội A và B.
Họ lén liếc bảng điểm - ở vòng đầu tiên, một mình anh đã mang về cho đội A 50 điểm. Chỉ riêng điểm số này, họ buộc phải "đối xử tốt" với anh hơn một chút.
"Văn Việt, phần giành quyền trả lời để cậu lên nhé? Chúng tôi không ổn lắm khoản này."
"Đúng đó, đề hôm nay toàn thiên về thi từ ca phú, khó thật sự."
"Vậy quyết định nhé, để cậu ra trận!"
Cố Văn Việt lơ đãng nhìn bảng điểm, giọng nhàn nhạt: "Điểm đủ rồi."
Giọng nói chậm rãi lười biếng, không mấy hứng thú.
Anh sớm đã nhìn ra chương trình này chỉ cần anh có mặt là được tiền, không nhất thiết phải cố gắng trả lời hết các câu hỏi.
Đã vậy thì cần gì phải nhọc công suy nghĩ?
Ý của Cố Văn Việt là: điểm của đội A đã hơn đội B đến hai mươi điểm, chẳng còn cần phải tranh giành thêm.
Nhưng ba khách mời lại hiểu khác hẳn. Họ âm thầm suy đoán:
Chẳng lẽ Cố Văn Việt bắt đầu hoảng rồi? Không lẽ anh ta chỉ học thuộc các câu hỏi bắt buộc? Tên này không đáng tin chút nào!
Ba người quay lại chỗ ngồi, trong lòng đồng loạt lật trắng mắt.
Người dẫn chương trình tuyên bố vòng giành quyền trả lời chính thức bắt đầu, nội dung chuyển từ kiểm tra kiến thức văn học sang kiểm tra lịch sử.
"Xin hỏi, Chiến Quốc thất hùng gồm những quốc gia nào?"
Câu hỏi vừa dứt, cả hai đội A và B không ai bước lên bục trả lời.
Khung cảnh lập tức rơi vào khoảng lặng có phần lúng túng.
Các khách mời than thở râm ran:
"Câu này khó quá rồi! Mấy người kiếm ở đâu ra vậy?"
"Không phải không muốn giành mà là thật sự không biết. Câu này ít nhất cũng phải tầm cấp ba chứ?"
13
0
2 tháng trước
1 tuần trước