TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 25

Khương Tiểu Nghị cắn chặt môi, cơ thể căng cứng sắp tê dại.

Lời vừa dứt.

Ting tong...

[Phần thưởng nằm phẳng đã được phát, số dư tài khoản của ký chủ là 580.000.]

Hoàn thành nhiệm vụ rồi!

“Được rồi.” Khương Tiểu Nghị vội vàng đứng dậy: “Chị gái, chị nên đi làm rồi, đừng để trễ giờ họp.”

Mạnh Sơ Ngưng: “…”

Bàn tay cô ấy bị Khương Tiểu Nghị nắm kéo ra, rồi buông ra không chút lưu tình.

“Vậy tôi về trước đây.” Khương Tiểu Nghị nói xong nhìn Mạnh Sơ Ngưng đang chắn lối ra: “Chị gái, tôi muốn ra ngoài.”

Mạnh Sơ Ngưng: “?”

Người mà mấy phút trước còn đỏ mặt sưởi ấm tay cho cô ấy, đột nhiên lại gấp gáp muốn chạy trốn.

Nhất thời cô ấy còn tưởng Khương Tiểu Nghị đang tán tỉnh mình.

Hóa ra không phải.

Chỉ là không nỡ từ chối yêu cầu của cô ấy.

“Ừm.” Mạnh Sơ Ngưng đứng dậy, ánh mắt có phần thất vọng: “Đi đi.”

“Tạm biệt chị.” Khương Tiểu Nghị như chạy trốn biến mất khỏi tầm mắt của Mạnh Sơ Ngưng.

Chạy về đến Giải trí Xuân Phong, Khương Tiểu Nghị rót một ly nước lạnh uống cạn, cảm giác kỳ lạ không nói nên lời trong lòng cuối cùng cũng được ém xuống.

Cô vậy mà lại làm chuyện đó với chị gái đại lão ở quán cà phê.

Thật quá xấu hổ!

“Tiểu Nghị?” Châu Đế đang dựa vào cửa sổ nhìn thấy Khương Tiểu Nghị đỏ mặt chạy về, ngọn lửa bà tám bùng cháy dữ dội.

Khương Tiểu Nghị vừa nghe có người gọi mình giật mình: “Cô đứng đó từ lúc nào vậy?”

“Từ lúc cô và Mạnh tổng cùng nhau ra ngoài.” Châu Đế chớp chớp đôi mắt sáng lấp lánh: “Mặt đỏ thế kia, hai người ra ngoài làm gì vậy?”

“Không, không làm gì cả.” Khương Tiểu Nghị chột dạ dùng ly nước lạnh áp lên má: “Trên đường về nóng quá, nóng đến đỏ mặt thôi.”

Châu Đế không tin, nắm Khương Tiểu Nghị bà tám: “Vừa rồi lúc Mạnh tổng bảo vệ cô, tôi thấy hết rồi, rõ ràng là Mạnh tổng đối xử với cô bất thường.”

Chị gái đại lão bảo vệ cô sao?

Hồi nào?

Cho dù là bảo vệ cũng là vì Mạnh Sơ Ngưng lo cho vết thương ở eo của cô.

Khương Tiểu Nghị: “Cô nhìn nhầm rồi, được rồi đừng nhiều chuyện nữa, đi làm việc đi.”

“Đừng mà, tôi còn chưa hóng xong đâu.” Châu Đế y hệt kẹo cao su, không thể nào gỡ ra được.

Cửa phòng họp mở ra, Lục Khê nghe xong chỉ thị của sếp liền từ bên trong đi ra.

“Chị Lục Khê, cô đi đâu vậy?”

Khương Tiểu Nghị vội vàng chạy tới khoác tay Lục Khê như vớ được cọng rơm cứu mạng: “Khi nào tôi mới vào đoàn phim? Tôi đang vội lắm đây.”

Lục Khê nào không hiểu ý: “Cô đâu phải muốn vào đoàn, cô là muốn tận mắt hít CP Nghênh Thu chứ gì?”

Khương Tiểu Nghị gật đầu.

Đương nhiên.

Còn có CP Nghênh Thu để hít nữa, còn phải trốn khỏi cái miệng bà tám của Châu Đế.

Lục Khê: “Nhưng tiếc là vai diễn của cô không nhiều, ngày mai vào đoàn quay một tuần là xong.”

Có thể hít CP cả một tuần, thế thì ngọt chết mất.

“Tôi biết rồi, tôi đảm bảo không đi muộn về sớm.” Khương Tiểu Nghị nghĩ đến việc ngày mai sẽ được gặp chính chủ, vui đến nỗi không khép được miệng.

Sáng sớm hôm sau, hệ thống trừ của cô 100.000, Khương Tiểu Nghị lập tức hết cười nổi.

Hôm qua não cô bị đoản mạch, cứ tưởng hoàn thành một nhiệm vụ ngẫu nhiên là có thể bù lại ba ngày nhiệm vụ, kết quả là sáng sớm chưa tỉnh ngủ đã đi tong 100.000.

Toàn là chiêu trò.

Theo suy nghĩ của ngày hôm qua, nếu ba ngày không làm nhiệm vụ, cô sẽ trở thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi.

Vào đoàn phim một tuần không gặp được Mạnh Sơ Ngưng, không hoàn thành được nhiệm vụ, cô sẽ là một kẻ nghèo rớt mồng tơi còn mang nợ.

Khương Tiểu Nghị bật người dậy, vội gọi điện cho Lục Khê: “Chị Lục Khê, cát-xê phim mới của tôi là bao nhiêu?”

Lục Khê còn chưa tỉnh ngủ bị cú điện thoại chất vấn vô cớ: “Với vị trí hiện tại của cô thì không nhiều đâu…”

“Không nhiều là bao nhiêu?” Khương Tiểu Nghị sốt ruột muốn biết bây giờ mình rốt cuộc đáng giá bao nhiêu.

Lục Khê nghĩ một lát rồi nói: “80.000.”

“80.000?” Tiếng hét của Khương Tiểu Nghị khiến Lục Khê làm rớt điện thoại.

“Tôi biết mình rẻ, nhưng tôi không ngờ mình lại rẻ đến thế.” Khương Tiểu Nghị gãi đầu, đóng một bộ phim còn không đủ cho hệ thống trừ một lần.

“Sáng sớm lỗ tai đã bị cô hét cho điếc rồi.” Lục Khê nhặt lại điện thoại: “Không có việc gì thì cúp máy đây, tám giờ qua đón cô.”

“Ấy, chị Lục Khê đừng cúp vội.” Khương Tiểu Nghị gọi cô ta lại.

Lục Khê đang định cúp máy thì dừng lại, nghe Khương Tiểu Nghị ở đầu dây bên kia ra yêu cầu khó khăn: “Chị Lục Khê, chị có thể nhận thêm cho tôi chút công việc không, tốt nhất là loại kiếm được nhiều tiền ấy.”

Lục Khê tỉnh hẳn: “Cô có phải là Khương Tiểu Nghị không đấy? Cá mặn trở mình rồi?”

Cô nào phải cá mặn, có vốn liếng mới được gọi là cá mặn.

Khương Tiểu Nghị cảm thấy mình cùng lắm chỉ là một con cá mặn đang lo lắng mà thôi.

“Hết cách rồi, thiếu tiền.” Khương Tiểu Nghị đếm lại trong tài khoản chỉ còn 480.000, cầm cự được vài ngày nữa là phải hít gió tây bắc.

0

0

1 ngày trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.