TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Chương 20

Dựa sát quá rồi, hơi thở của Khương Tiểu Nghị hơi rối: “Tìm, tìm thấy rồi.”

Cạch một tiếng, dây an toàn đã được cài.

Mạnh Sơ Ngưng buông tay ra, quay mặt sang hỏi: “Đến công ty?”

“Vâng.”

Ánh mắt giao nhau trong giây lát, đôi mắt đen trắng rõ ràng của Khương Tiểu Nghị lóe lên, đột nhiên nghĩ rằng tư thế hiện tại có được tính là bị kabedon trên xe không.

Mạnh Sơ Ngưng rút tay về, định ngồi lại vào ghế lái.

Khương Tiểu Nghị đưa tay nắm cổ tay mảnh khảnh của cô ấy: “Chị gái, đừng động đậy vội...”

Mạnh Sơ Ngưng không động đậy, ánh mắt dịu dàng rơi trên bàn tay đang nắm chặt tay cô ấy của Khương Tiểu Nghị.

Hệt như lo cô ấy sẽ chạy mất, Khương Tiểu Nghị nắm rất chặt, sáng nay cô ấy cũng bị bàn tay này của Khương Tiểu Nghị nắm, lúc đó Khương Tiểu Nghị đang ngủ mơ màng, có lẽ đã coi cô ấy như một con búp bê mà nhào nặn, Mạnh Sơ Ngưng không dám động đậy, cuối cùng không nhịn được mới rên một tiếng.

Giằng co mười giây, Khương Tiểu Nghị không đợi được âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

Vậy mà không tính, hai người họ có khoảng cách gần thế này, Khương Tiểu Nghị cảm thấy mình đã bị ép vào ghế sau tới nơi, sao vẫn chưa tính.

Tiếp tục nữa chị gái đại lão sẽ nghĩ cô có vấn đề mất, Khương Tiểu Nghị bất đắc dĩ buông tay ra, giải thích: “Chị gái, trên tóc chị có thứ gì đó.”

“Thật sao?” Mạnh Sơ Ngưng dựa sát vào người Khương Tiểu Nghị: “Vậy cô giúp tôi lấy nó xuống đi.”

“Ừm...” Khương Tiểu Nghị đưa tay ra nhẹ nhàng gỡ vật không tồn tại trên tóc Mạnh Sơ Ngưng, cô chỉ tìm một cái cớ vụng về mà thôi.

“Xong rồi.”

“Cảm ơn.” Mạnh Sơ Ngưng ngồi lại, trong lòng nóng ran, cô ấy nắm tay đặt lên môi ho nhẹ để che giấu: “Đến Giải trí Xuân Phong sao?”

“Vâng.” Khương Tiểu Nghị khẽ đáp, trong đầu vẫn đang nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ một cách trôi chảy, thậm chí không nhận ra tại sao Mạnh Sơ Ngưng lại biết mình làm việc ở Điện ảnh và Truyền hình Xuân Phong.

Trên đường đi, Khương Tiểu Nghị đã nghĩ ra mấy lý do muốn được kabedon trên xe đều quá xấu hổ, không thể nào hỏi thẳng: Chị có thể kabedon tôi không?

Chị gái đại lão sẽ coi cô là con nhỏ điên.

Bãi đỗ xe của Điện ảnh và Truyền hình Xuân Phong.

Mạnh Sơ Ngưng đỗ xe xong quay mặt sang liếc nhìn Khương Tiểu Nghị.

Trên đường, Khương Tiểu Nghị lơ đãng, thái độ nói chuyện với cô ấy cũng lạnh nhạt.

Mạnh Sơ Ngưng không khỏi nghĩ, có lẽ nào Khương Tiểu Nghị không thích mình, cả quãng đường tâm trí của Khương Tiểu Nghị hoàn toàn không đặt trên người cô ấy.

Mạnh Sơ Ngưng thất vọng một chút: “Tiểu Nghị, đến nơi rồi.”

“Cảm ơn chị.” Khương Tiểu Nghị sực tỉnh mới phát hiện đã đến Điện ảnh và Truyền hình Xuân Phong, nhiệm vụ phải làm sao đây, lại sắp không giữ nổi ví tiền.

Mở cửa xuống xe, Khương Tiểu Nghị thất thểu đi về phía trước, Mạnh Sơ Ngưng chặn trước mặt cô: “Tiểu Nghị, tâm trạng cô không tốt sao?”

Khương Tiểu Nghị vốn định từ bỏ nhiệm vụ ngẩng đầu lên, thấy mình bị Mạnh Sơ Ngưng chặn giữa hai chiếc xe.

Có cơ hội!

Lúc này chỉ cần cô giả vờ ngã ngửa ra xe, rồi thuận thế nắm Mạnh Sơ Ngưng kéo về phía mình, chẳng phải là một màn kabedon trên xe hoàn hảo sao.

Mắt Khương Tiểu Nghị sáng lên tức thì: “Tôi không có tâm trạng không tốt.”

Bây giờ nhìn thì có vẻ khá tốt, chẳng lẽ Khương Tiểu Nghị không muốn ở cùng cô ấy?

Cùng ngồi một chiếc xe thì hồn bay phách lạc, xuống xe tách ra lại vui vẻ trở lại.

Mạnh Sơ Ngưng cụp mắt không lên tiếng, vừa định lùi lại nhường chỗ cho Khương Tiểu Nghị.

“Chị cẩn thận.” Khương Tiểu Nghị đưa tay ôm eo Mạnh Sơ Ngưng kéo lại, lưng đập vào xe.

Mạnh Sơ Ngưng kịp thời giơ tay chống lên cửa kính xe, ngẩng đầu lên thấy Khương Tiểu Nghị đang nhíu mày.

Phía sau có một chiếc xe tư nhân đang vội đi làm, lúc tìm chỗ đậu xe không nhìn thấy có hai người ở đây, hành động lỗ mãng suýt chút nữa đã tông vào, may mà Khương Tiểu Nghị kịp thời bảo vệ Mạnh Sơ Ngưng.

“Xin lỗi nhé, không nhìn thấy hai người.” Người phụ nữ lái xe tìm chỗ đậu xe thò đầu ra, biểu cảm đầy áy náy.

“Không sao.” Nói xong, Khương Tiểu Nghị hít một hơi, tay Mạnh Sơ Ngưng sờ lên lưng cô: “Thế nào rồi, có bị thương ở đâu không?”

Mạnh Sơ Ngưng vừa tức giận vừa lo lắng, quay đầu lại chất vấn người phụ nữ kia: “Cô lái xe kiểu gì vậy?”

“Chị gái, tôi không sao.” Khương Tiểu Nghị lo Mạnh Sơ Ngưng sẽ xung đột với người khác: “Chỉ là va vào eo một chút, vừa rồi chưa kịp hoàn hồn, bây giờ đã đỡ nhiều rồi.”

Mạnh Sơ Ngưng cũng được xem là một nhân vật của công chúng, đa số nhân viên làm việc gần Điện ảnh và Truyền hình Xuân Phong đều có tiếp xúc với ngành giải trí, bị người khác nhìn thấy sẽ ảnh hưởng không tốt.

Thái độ của người phụ nữ lái xe tư nhân cũng khá tốt, xuống xe đưa cho Khương Tiểu Nghị số điện thoại liên lạc: “Có vấn đề gì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”

0

0

1 ngày trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.