0 chữ
Chương 13
Chương 13
Một tổng tài cấp tập đoàn như Mạnh Sơ Ngưng đi ngang qua trước mặt cô, ngay cả thở mạnh Khương Tiểu Nghị cũng không dám, huống chi là có suy nghĩ gì khác.
Khương Tiểu Nghị cúi đầu, tập trung vào việc nấu nướng: “Chị gái, tôi đã thái rau xong rồi, tiếp theo mình làm nóng chảo rồi xào qua rau nhé.”
“Được.” Mạnh Sơ Ngưng phối hợp với cô bật bếp, trong lúc chờ nước sôi, Khương Tiểu Nghị bắt đầu pha nước chấm: “Tinh hoa của bữa ăn ít béo nằm ở nước sốt, chị cứ theo tỷ lệ trên bảng thành phần mà pha là được.”
“Ừm.” Mạnh Sơ Ngưng lơ đãng đáp một tiếng, khóe mắt lướt qua mu bàn tay của Khương Tiểu Nghị, vì ngón tay dùng sức nắm chặt chiếc thìa, những đường gân xanh trên mu bàn tay trắng nõn hơi nổi lên.
Nước sôi, rau củ được luộc mềm vừa phải, Khương Tiểu Nghị ngẩng đầu lên hỏi: “Chị gái, có muốn thử mùi vị không?”
Tâm tư của Mạnh Sơ Ngưng vốn không đặt ở việc nấu nướng, cô ấy không nghĩ nhiều mà dùng đũa gắp một miếng cà rốt từ trong nồi đang sôi sùng sục, cắn một miếng.
“Chị gái!” Khương Tiểu Nghị không kịp ngăn lại.
“...” Mạnh Sơ Ngưng bị bỏng sực tỉnh, trong miệng vừa nóng vừa tê.
“Nhổ ra đi.” Khương Tiểu Nghị thấy cô ấy bị bỏng nhưng không nhổ ra, vội vàng chìa ngón tay đưa vào miệng Mạnh Sơ Ngưng để lấy miếng rau nóng hổi ra.
“Ưʍ...” Mạnh Sơ Ngưng sững sờ một lúc, chỉ cảm thấy đầu lưỡi bị ngón tay lạnh buốt chạm vào, sau đó lại được nhét một viên đá nhỏ vào miệng, cảm giác nóng rát trong miệng lập tức dịu đi.
Khương Tiểu Nghị căng như dây đàn: “Chị gái, bây giờ cảm thấy thế nào rồi?”
Mạnh Sơ Ngưng cử động đầu lưỡi: “Hơi đau.”
“Sẽ không bị bỏng hỏng chứ?” Khương Tiểu Nghị cau mày nhìn chằm chằm vào môi cô ấy: “Có cần đến bệnh viện không?”
“Chắc không nghiêm trọng đến thế đâu.” Viên đá trong miệng Mạnh Sơ Ngưng từ từ tan ra, đã không còn nóng nữa, hơn nữa vừa rồi Khương Tiểu Nghị phản ứng rất nhanh, cô ấy chưa kịp bị bỏng.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ quan tâm của Khương Tiểu Nghị, Mạnh Sơ Ngưng không nhịn được hỏi: “Cô có thể giúp tôi kiểm tra xem trong miệng có bị rách không?”
Khương Tiểu Nghị không hề suy nghĩ: “Được, chị há miệng ra đi.”
Đôi môi hơi hé của Mạnh Sơ Ngưng ươn ướt, vì chạm vào thức ăn nóng nên chuyển đỏ, ngoài việc đỏ ra thì không có vấn đề gì khác.
“Ừm.” Khương Tiểu Nghị kiểm tra rất cẩn thận: “Chị gái, lè lưỡi ra đi ạ.”
“Ưʍ...” Mạnh Sơ Ngưng từ từ lè đầu lưỡi ra, do phản ứng sinh lý khi bị bỏng, khóe mắt hơi cong của cô ấy ươn ướt, một vệt đỏ không thể kìm nén lan từ đầu lưỡi nhỏ xinh đến cần cổ thiên nga, dễ khiến người ta liên tưởng đến biểu cảm của nữ chính khi đang cao hứng được miêu tả trong tiểu thuyết.
Được những tác phẩm của Tô Cửu Nguyệt hun đúc, trong đầu Khương Tiểu Nghị nhanh chóng xuất hiện vô số tình tiết không thể miêu tả.
“Không, không có vấn đề gì ạ.” Khương Tiểu Nghị vội vàng dời tầm mắt, mình vừa nghĩ gì vậy chứ, sao có thể áp gương mặt của chị gái đại lão vào truyện bách hợp H được.
Lỗi tại tôi, Khương Tiểu Nghị quyết định trong khoảng thời gian này sẽ không đọc truyện của Tô Cửu Nguyệt nữa, quá tai hại.
Chỉ là kiểm tra miệng thôi mà, sao mặt Khương Tiểu Nghị lại đỏ thế kia.
Mạnh Sơ Ngưng cong môi: “Mùi vị rất ngon.”
“Hả?” Lúc này Khương Tiểu Nghị mới nhận ra Mạnh Sơ Ngưng đang nói về rau củ.
“Vậy thì tốt rồi, tiếp theo chỉ cần múc ra đĩa là được.” Khương Tiểu Nghị dùng muỗng có lỗ vớt rau ra, để ráo nước rồi bày ra đĩa, nước chấm đã pha sẵn để bên cạnh, mọi thứ đã sẵn sàng.
Quá trình làm một bữa ăn ít béo chỉ mất khoảng hai mươi phút, đối với Khương Tiểu Nghị là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng đối với Mạnh Sơ Ngưng lại khác, chắc là chị gái đại lão chưa từng vào bếp.
Ting tong...
[Nhiệm vụ hoàn thành, phần thưởng đã được chuyển vào tài khoản.]
[Số dư tài khoản của ký chủ là 530.000.]
Sau khi âm thanh hệ thống vang lên, mắt Khương Tiểu Nghị sáng rực.
Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Khương Tiểu Nghị chu đáo rửa sạch nồi và bát đĩa đã dùng xong, cất về chỗ cũ, rồi vội vàng nói lời tạm biệt: “Chị gái, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi về trước đây ạ.”
“Bên ngoài vẫn đang mưa, cô muốn đi bây giờ sao?” Mạnh Sơ Ngưng liếc nhìn thời tiết bên ngoài, mưa còn to hơn lúc cô đến.
Bầu trời xám xịt ẩn hiện những tia chớp, cây cối ngoài cửa sổ bị gió mạnh thổi nghiêng ngả.
“Trời đã tối rồi, tôi sẽ bắt taxi về.” Khương Tiểu Nghị nhất quyết đòi đi, lát nữa có khi mưa còn to hơn, không đi bây giờ thì thật sự không đi được nữa.
“Đợi mưa nhỏ rồi tôi đưa cô về.” Mạnh Sơ Ngưng thấy Khương Tiểu Nghị còn định từ chối, bèn cười liếc nhìn trang phục của cô: “Quần áo của cô đang được sấy khô.”
Đúng rồi.
Cô hiện vẫn đang mặc quần áo của Mạnh Sơ Ngưng.
Quần áo của chị gái đại lão chắc chắn không rẻ, mặc ra ngoài mà bị ướt thì cô không đền nổi.
“Thôi được rồi, vậy tôi đợi thêm một lát nữa.”
Khương Tiểu Nghị cúi đầu, tập trung vào việc nấu nướng: “Chị gái, tôi đã thái rau xong rồi, tiếp theo mình làm nóng chảo rồi xào qua rau nhé.”
“Được.” Mạnh Sơ Ngưng phối hợp với cô bật bếp, trong lúc chờ nước sôi, Khương Tiểu Nghị bắt đầu pha nước chấm: “Tinh hoa của bữa ăn ít béo nằm ở nước sốt, chị cứ theo tỷ lệ trên bảng thành phần mà pha là được.”
“Ừm.” Mạnh Sơ Ngưng lơ đãng đáp một tiếng, khóe mắt lướt qua mu bàn tay của Khương Tiểu Nghị, vì ngón tay dùng sức nắm chặt chiếc thìa, những đường gân xanh trên mu bàn tay trắng nõn hơi nổi lên.
Nước sôi, rau củ được luộc mềm vừa phải, Khương Tiểu Nghị ngẩng đầu lên hỏi: “Chị gái, có muốn thử mùi vị không?”
“Chị gái!” Khương Tiểu Nghị không kịp ngăn lại.
“...” Mạnh Sơ Ngưng bị bỏng sực tỉnh, trong miệng vừa nóng vừa tê.
“Nhổ ra đi.” Khương Tiểu Nghị thấy cô ấy bị bỏng nhưng không nhổ ra, vội vàng chìa ngón tay đưa vào miệng Mạnh Sơ Ngưng để lấy miếng rau nóng hổi ra.
“Ưʍ...” Mạnh Sơ Ngưng sững sờ một lúc, chỉ cảm thấy đầu lưỡi bị ngón tay lạnh buốt chạm vào, sau đó lại được nhét một viên đá nhỏ vào miệng, cảm giác nóng rát trong miệng lập tức dịu đi.
Khương Tiểu Nghị căng như dây đàn: “Chị gái, bây giờ cảm thấy thế nào rồi?”
Mạnh Sơ Ngưng cử động đầu lưỡi: “Hơi đau.”
“Sẽ không bị bỏng hỏng chứ?” Khương Tiểu Nghị cau mày nhìn chằm chằm vào môi cô ấy: “Có cần đến bệnh viện không?”
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ quan tâm của Khương Tiểu Nghị, Mạnh Sơ Ngưng không nhịn được hỏi: “Cô có thể giúp tôi kiểm tra xem trong miệng có bị rách không?”
Khương Tiểu Nghị không hề suy nghĩ: “Được, chị há miệng ra đi.”
Đôi môi hơi hé của Mạnh Sơ Ngưng ươn ướt, vì chạm vào thức ăn nóng nên chuyển đỏ, ngoài việc đỏ ra thì không có vấn đề gì khác.
“Ừm.” Khương Tiểu Nghị kiểm tra rất cẩn thận: “Chị gái, lè lưỡi ra đi ạ.”
“Ưʍ...” Mạnh Sơ Ngưng từ từ lè đầu lưỡi ra, do phản ứng sinh lý khi bị bỏng, khóe mắt hơi cong của cô ấy ươn ướt, một vệt đỏ không thể kìm nén lan từ đầu lưỡi nhỏ xinh đến cần cổ thiên nga, dễ khiến người ta liên tưởng đến biểu cảm của nữ chính khi đang cao hứng được miêu tả trong tiểu thuyết.
“Không, không có vấn đề gì ạ.” Khương Tiểu Nghị vội vàng dời tầm mắt, mình vừa nghĩ gì vậy chứ, sao có thể áp gương mặt của chị gái đại lão vào truyện bách hợp H được.
Lỗi tại tôi, Khương Tiểu Nghị quyết định trong khoảng thời gian này sẽ không đọc truyện của Tô Cửu Nguyệt nữa, quá tai hại.
Chỉ là kiểm tra miệng thôi mà, sao mặt Khương Tiểu Nghị lại đỏ thế kia.
Mạnh Sơ Ngưng cong môi: “Mùi vị rất ngon.”
“Hả?” Lúc này Khương Tiểu Nghị mới nhận ra Mạnh Sơ Ngưng đang nói về rau củ.
“Vậy thì tốt rồi, tiếp theo chỉ cần múc ra đĩa là được.” Khương Tiểu Nghị dùng muỗng có lỗ vớt rau ra, để ráo nước rồi bày ra đĩa, nước chấm đã pha sẵn để bên cạnh, mọi thứ đã sẵn sàng.
Quá trình làm một bữa ăn ít béo chỉ mất khoảng hai mươi phút, đối với Khương Tiểu Nghị là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng đối với Mạnh Sơ Ngưng lại khác, chắc là chị gái đại lão chưa từng vào bếp.
Ting tong...
[Nhiệm vụ hoàn thành, phần thưởng đã được chuyển vào tài khoản.]
[Số dư tài khoản của ký chủ là 530.000.]
Sau khi âm thanh hệ thống vang lên, mắt Khương Tiểu Nghị sáng rực.
Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Khương Tiểu Nghị chu đáo rửa sạch nồi và bát đĩa đã dùng xong, cất về chỗ cũ, rồi vội vàng nói lời tạm biệt: “Chị gái, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi về trước đây ạ.”
“Bên ngoài vẫn đang mưa, cô muốn đi bây giờ sao?” Mạnh Sơ Ngưng liếc nhìn thời tiết bên ngoài, mưa còn to hơn lúc cô đến.
Bầu trời xám xịt ẩn hiện những tia chớp, cây cối ngoài cửa sổ bị gió mạnh thổi nghiêng ngả.
“Trời đã tối rồi, tôi sẽ bắt taxi về.” Khương Tiểu Nghị nhất quyết đòi đi, lát nữa có khi mưa còn to hơn, không đi bây giờ thì thật sự không đi được nữa.
“Đợi mưa nhỏ rồi tôi đưa cô về.” Mạnh Sơ Ngưng thấy Khương Tiểu Nghị còn định từ chối, bèn cười liếc nhìn trang phục của cô: “Quần áo của cô đang được sấy khô.”
Đúng rồi.
Cô hiện vẫn đang mặc quần áo của Mạnh Sơ Ngưng.
Quần áo của chị gái đại lão chắc chắn không rẻ, mặc ra ngoài mà bị ướt thì cô không đền nổi.
“Thôi được rồi, vậy tôi đợi thêm một lát nữa.”
0
0
1 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
