TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11

“Để tôi.” Khương Tiểu Nghị nhận ô, một tay nắm vị trí giữa cán ô, không chạm vào tay Mạnh Sơ Ngưng.

Quần áo trên người cô đã ướt quá nửa, Khương Tiểu Nghị cố gắng dùng ô che cho Mạnh Sơ Ngưng.

Khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, mắt Khương Tiểu Nghị nhìn thẳng về phía trước, cảm nhận được cổ tay mình bị một bàn tay mềm mại ấm áp nắm.

Mạnh Sơ Ngưng nắm xương cổ tay cô, nước mưa trên tay áo làm ướt tay cô ấy, ngay sau đó Khương Tiểu Nghị bị cô ấy kéo lại dưới tán ô.

Khoảng cách còn gần hơn trước, Mạnh Sơ Ngưng từ từ xoa nhẹ vùng da ở cổ tay cô: “Cô sợ tôi sao?”

Ngay khi Khương Tiểu Nghị còn đang phát ngốc, Mạnh Sơ Ngưng đã buông tay cô ra.

“Tôi không có.” Vừa rồi Khương Tiểu Nghị còn cảm thấy lạnh, bây giờ lại rất nóng, vùng da bị Mạnh Sơ Ngưng chạm vào như thể có một luồng điện chạy qua.

“Thật sao?” Đầu ngón tay Mạnh Sơ Ngưng ấn nhẹ lên cằm Khương Tiểu Nghị: “Cô còn không dám nhìn tôi nữa mà.”

Không gian dưới chiếc ô chật hẹp, Khương Tiểu Nghị có thể ngửi thấy rõ mùi hương vải thiều trên người Mạnh Sơ Ngưng.

Cằm bị đầu ngón tay mềm mại véo nhẹ một cái, hai má Khương Tiểu Nghị lập tức đỏ bừng, bị chị gái nhìn chằm chằm như vậy, cô thật sự không dám nhìn thẳng.

“Không phải sợ tôi.” Mắt Mạnh Sơ Ngưng ánh lên ý cười: “Vậy là cô đang ngại sao, Tiểu Nghị?”

Cách xưng hô này từ miệng Mạnh Sơ Ngưng thốt ra thật quá thân mật, Khương Tiểu Nghị nắm chặt cán ô, căng thẳng đến nỗi các đốt ngón tay trắng bệch.

“Chị... chị đừng, đừng nhìn tôi.” Gương mặt đỏ bừng của Khương Tiểu Nghị quay đi, thật quá mất mặt, mỗi lần nói chuyện với Mạnh Sơ Ngưng, cô lại không nhịn được căng thẳng và đỏ mặt, còn cà lăm nói không rõ.

“Vào đi.” Mạnh Sơ Ngưng cong môi, nghĩ bụng nếu cứ trêu tiếp, cô bé sẽ sợ không dám vào nhà mất.

Đôi dép đi trong nhà hoàn toàn mới được chuẩn bị riêng cho Khương Tiểu Nghị, bàn chân trắng nõn của cô xỏ vào vừa như in.

“Trên sofa là quần áo mới, đi tắm rồi thay trước đi, đừng để bị cảm lạnh.” Mạnh Sơ Ngưng đã chuẩn bị sẵn mọi thứ ở cửa, Khương Tiểu Nghị ngoan ngoãn làm theo.

Cho đến khi bước vào phòng tắm, Khương Tiểu Nghị mới nhìn rõ bộ dạng của mình trong gương.

Đuôi tóc hơi xoăn dính nước mưa bết vào quần áo, vành tai mỏng manh đỏ ửng, Khương Tiểu Nghị véo nhẹ dái tai nóng hổi, thầm bực bội: “Đừng đỏ nữa, không phải chỉ là lại gần nói một câu thôi sao? Có cần phải đỏ cỡ này không?”

Mặc dù Mạnh Sơ Ngưng là một chị gái rất xinh đẹp, đối xử với cô cũng rất dịu dàng, nhưng nghĩ thế nào cũng không phải là người mà một nghệ sĩ tuyến mười tám flop như cô có thể mơ tưởng đến.

Không được nghĩ bậy, không được nghĩ bậy, hoàn thành nhiệm vụ rồi nhanh chóng rút lui.

Vòi hoa sen đột nhiên ngưng nước nóng, Khương Tiểu Nghị đội mái tóc dài ướt sũng cố gắng sửa, kết quả càng sửa càng tệ.

Đội quần mất thôi, lần đầu tiên đến nhà chị gái đại lão đã làm hỏng vòi hoa sen của cô ấy, không biết có đắt không.

Trên người vẫn còn dính bọt xà phòng trắng, không tiện thay quần áo mới, Khương Tiểu Nghị đành phải nhặt chiếc khăn tắm quấn lên người.

Chiếc khăn tắm chỉ có một mảnh nhỏ, vừa vặn che tới đùi, tay Khương Tiểu Nghị nắm chặt một góc khăn tắm, cẩn thận đẩy cửa kính he hé.

Khương Tiểu Nghị thò đôi mắt đen láy ra ngoài.

“Chị, chị gái?”

Giọng nói yếu ớt từ phòng tắm truyền ra.

“Sao?” Mạnh Sơ Ngưng thản nhiên đáp lại.

Thấy Mạnh Sơ Ngưng bước tới, Khương Tiểu Nghị theo phản xạ khép khe cửa lại nhỏ hơn, giọng buồn bã nói lí nhí: “Hình như không ra nước nóng nữa...”

Cửa kính phòng tắm mờ ảo in hình bóng xinh đẹp của Khương Tiểu Nghị đang quấn khăn tắm, mắt Mạnh Sơ Ngưng hơi nóng: “Có cần tôi vào xem không?”

Chị ấy muốn vào ư?

Khương Tiểu Nghị cúi đầu nhìn bộ dạng của mình, chỗ cần che đã che hết, không có gì không ổn.

Huống hồ chị gái đại lão sẽ không có hứng thú với một nghệ sĩ hạng bét như cô.

“Vâng, vâng.” Khương Tiểu Nghị đẩy cánh cửa kính phòng tắm.

So với việc nhìn qua một lớp cửa kính, cảnh tượng mỹ nhân vừa tắm xong ngay trước mắt càng khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.

Mái tóc dài ẩm ướt của Khương Tiểu Nghị được cô tùy ý búi lên, một lọn tóc đen bị bỏ sót rơi trên chiếc cổ trắng ngần tạo nên sự tương phản thị giác, trên xương quai xanh vẫn còn vương bọt xà phòng chưa kịp rửa sạch.

Ánh mắt của Mạnh Sơ Ngưng cuối cùng dừng lại trên gương mặt Khương Tiểu Nghị: “Hết nước nóng rồi sao?”

“Tôi, tôi không biết, hình như bị tôi sửa hỏng rồi.” Ngón tay xinh đẹp của Khương Tiểu Nghị nắm chặt góc khăn tắm, vì dùng sức nên đốt ngón tay vốn hồng hào dần chuyển sang màu trắng.

Mạnh Sơ Ngưng bước tới thử mở nước nóng, vòi sen cố định trên giá đột nhiên chảy nước nóng, đầu nối đã bị sửa phun ra những tia nước hỗn loạn.

Bất thình lình, Mạnh Sơ Ngưng bị xối ướt toàn thân.

1

0

1 ngày trước

7 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.