TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 24
Chương 24

Nhìn từ nội dung cốt truyện thì đây là một câu chuyện điển hình về nam chính vượt lên nghịch cảnh để báo thù.

Tuy hơi mất não nhưng lại xem rất sướиɠ.

Đáng tiếc là Bách Tục còn chưa kịp xem hết phần đấu đá gia tộc cuối cùng thì đã xuyên sách rồi.

...

Suy nghĩ của Bách Tục thoát khỏi cốt truyện, cậu đang do dự có nên tiến lên làm phiền hay không, bởi vì theo dòng thời gian hiện tại và những gì nghe được thì ...

Hẳn là Thương Xác Ngôn vẫn còn chìm đắm trong nỗi đau khổ do vụ tai nạn gây ra, bằng không thì sẽ không đến mức đã lâu như vậy mà vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại của mình.

Đột nhiên Thương Xác Ngôn ở phía xa có động tĩnh, cậu ta điều khiển xe lăn với vẻ mặt vô cảm, từng chút một thu hẹp khoảng cách giữa mặt hồ và bờ.

Tim Bách Tục thắt lại, theo bản năng cứu người chạy đến ngăn cản: "Cậu làm gì thế?!"

Bách Tục nắm lấy tay cầm phía sau xe lăn, kéo Thương Xác Ngôn đang tiến sát mép bờ hồ trở lại!

... Két!

Tiếng xe lăn ma sát trên mặt đất tạo nên một âm thanh chói tai, khiến người ta run sợ.

Cùng lúc đó, chiếc chăn trên đùi Thương Xác Ngôn trượt xuống đất, để lộ toàn bộ dáng vẻ tiều tụy đáng thương.

Hai tay Thương Xác Ngôn luống cuống chụp lấy khoảng không, vẻ mặt thờ ơ bỗng chốc nứt ra nét đau đớn.

Sự im lặng dồn nén như một luồng khí lạnh ập đến.

Dù đã sớm biết tình trạng cơ thể của Thương Xác Ngôn, nhưng khi tận mắt chứng kiến thì Bách Tục vẫn có chút sững sờ.

"..."

Nhận ra ánh mắt thoáng dừng lại của Bách Tục, sự tự ti và nhạy cảm bị kìm nén trong lòng Thương Xác Ngôn bỗng chốc bùng nổ, cậu ta hoàn toàn không có chút cảm kích hay may mắn nào khi được "cứu", ngược lại còn trừng mắt nhìn.

"Cậu nhìn cái gì?"

Bách Tục nhặt chiếc chăn lên cho cậu ta: "Xin lỗi, tôi..."

Thương Xác Ngôn giật lại chiếc chăn, gầm lên: "Cút đi! Ai cần cậu lo chuyện bao đồng hả?"

"..."

Được rồi, có lòng tốt nhưng bị coi như làm chuyện xấu, sơ sẩy một chút là đυ.ng phải họng súng rồi.

Bách Tục có thể hiểu được cảm xúc của Thương Xác Ngôn, cậu lựa lời nói: "Xin lỗi, tôi vừa thấy xe lăn của cậu trượt về phía trước nên sợ cậu ngã xuống."

Thực ra, vừa rồi không phải xe lăn bị mất kiểm soát nên trượt về phía trước, mà do người điều khiển nó đã có ý định tự sát.

Thương Xác Ngôn nhớ lại ý nghĩ điên rồ vừa rồi của mình, sự thất vọng với bản thân lại càng thêm nặng nề.

Rõ ràng biết hành động của Bách Tục có thể xuất phát từ lòng tốt, nhưng cậu ta vẫn vô thức phản kháng: "Tôi không cần cậu ở đây giả nhân giả nghĩa!"

Thương Xác Ngôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xa lạ trước mắt, chợt nhận ra điều gì đó: "Cậu chính là Bách Tục? Người kết hôn với anh trai tôi?"

Bách Tục không phủ nhận.

Thương Xác Ngôn xác nhận được thân phận của cậu, giữa hai hàng lông mày lại nhuốm vẻ cảnh giác và chán ghét: "Nói đi, ông bác hai của tôi đã cho cậu bao nhiêu lợi ích hả? Để cậu lấy danh nghĩa kết hôn ở bên cạnh anh trai tôi, khiến người ta ghê tởm?"

Nghe được những lời này, Bách Tục biết Thương Xác Ngôn đã hiểu lầm mình: "Cậu nghĩ nhiều rồi."

"Giả vờ cái gì? Những kẻ như cậu tôi thấy nhiều rồi..."

Thương Xác Ngôn như tìm được nơi trút giận, biến tất cả nỗi đau trong lòng thành những nhát dao nhuốm máu, đâm loạn xạ vào người khác.

"Bẩm sinh hèn nhát lại chẳng có năng lực gì, cứ thấy nơi nào có tiền là chui vào, cả đời chỉ biết sống bám lấy sự bố thí của người khác như con đỉa hút máu, không thấy ghê tởm sao?"

Đối mặt với những lời chế giễu mạnh mẽ này, Bách Tục nghe rõ mồn một, cũng nhìn rõ rằng...

Bề ngoài Thương Xác Ngôn đang mỉa mai cậu, nhưng thực chất lại đang tự hạ thấp bản thân bây giờ và cả tương lai của chính mình.

Trong mắt Bách Tục lóe lên tia sáng nhàn nhạt, cậu thản nhiên hỏi ngược lại: "Hay là tôi đẩy cậu xuống luôn nhé?"

"..."

Cái gì?

Thương Xác Ngôn nghe thấy câu trả lời nằm ngoài dự đoán, liền ngẩn người.

"Không đúng, tôi đẩy cậu xuống thì phạm pháp mất."

Bách Tục "chậc" một tiếng, ánh mắt bình tĩnh như một người ngoài cuộc chỉ đang đứng nhìn: "Nếu cậu thực sự không muốn sống nữa, vậy thì cứ lao cả người lẫn xe lăn xuống luôn đi."

"Tôi đảm bảo..."

Bách Tục nhìn thẳng vào Thương Xác Ngôn, nghiêm túc nói: "Sẽ không có lần thứ hai ra tay cứu cậu đâu, nhưng vì lòng nhân đạo, tôi sẽ gọi những người khác đến nhặt xác cho cậu."

5

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.