0 chữ
Chương 20
Chương 20
Không đợi cho đám người Bạc Khánh Quốc lên tiếng, Tần Vu đã đỏ mắt: "Các người cố ý không nói cho anh ba biết đến sự tồn tại của Nha Nha, nếu không phải hôm nay chúng tôi tình cờ gặp Nha Nha, các người còn định giấu chúng tôi đến bao giờ!"
Trên mặt Bạc Khánh Quốc thoáng qua vẻ hoảng loạn và chột dạ, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, không lên tiếng.
Nhưng vẻ mặt của ông ta đã nói lên tất cả.
Tần Vu cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
Từ trước đến nay, Tần Vu vẫn luôn căm ghét Bạc Khánh Quốc.
Sự căm hận này đã khắc sâu vào xương tủy, hòa vào máu thịt, cả đời này cũng không thể xóa bỏ.
Mẹ cô ấy và mẹ của anh ba là hai chị em ruột vô cùng thân thiết.
Mà dì cả của cô ấy là một người phụ nữ dịu dàng lương thiện, hiểu biết lễ nghĩa, đối xử hòa nhã với mọi người, không hề có chút kiêu căng nào của một cô chủ nhà giàu.
Hoàn toàn khác với người mẹ nghiêm khắc cứng nhắc của Tần Vu.
Lúc nhỏ, Tần Vu gặp ác mộng sợ hãi, kể cho mẹ nghe sẽ chỉ nhận lại sự trách móc và mắng mỏ.
Nhưng dì cả thì khác, dì cả sẽ kể chuyện cho cô ấy, sẽ gấp sao cho cô ấy, sẽ làm rất nhiều đồ ăn ngon cho cô ấy và anh ba ăn, còn dạy bọn họ cách đối nhân xử thế.
Sống trong một gia tộc ngột ngạt đến mức gần như tăm tối như nhà họ Tần, cô ấy không bị hư hỏng, không phạm pháp, không trở thành kẻ ác gây họa cho xã hội, mà ngược lại trở thành một chuyên gia thực vật hàng đầu, tất cả đều phải cảm ơn dì cả của cô ấy.
Đây là tia sáng duy nhất trong tuổi thơ u ám của cô ấy.
Nhưng chính một người phụ nữ tốt đẹp lương thiện như vậy lại bị Bạc Khánh Quốc phản bội, nɠɵạı ŧìиɧ, thậm chí còn trơ trẽn dẫn theo kẻ thứ ba Đường Thanh Nhã và con trai của họ là Bạc Diệu Tổ vào nhà...
Dì cả vốn đã lo lắng cho bệnh tình của anh ba, lại thêm suy tư quá độ khiến cho sức khỏe của dì yếu đi nên mới bị kích động đến mức nghĩ không thông.
Cuối cùng, trầm cảm mà chết.
Sở dĩ mà họ trở về nhà họ Bạc và anh ba vẫn ở lại nhà họ Bạc mà không ra tay với Bạc Khánh Quốc và Đường Thanh Nhã, tất cả đều là vì nể mặt ông cụ.
Họ đều hy vọng ông cụ ra đi một cách thanh thản, không muốn ông trước khi chết phải chứng kiến cảnh cha con tương tàn, gia đình nhà họ Bạc rối ren, từ đó ra đi không nhắm mắt.
Nếu không thì bây giờ làm gì còn chỗ cho Bạc Khánh Quốc nhảy nhót.
Trên mặt Bạc Khánh Quốc thoáng qua vẻ hoảng loạn và chột dạ, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, không lên tiếng.
Nhưng vẻ mặt của ông ta đã nói lên tất cả.
Tần Vu cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
Từ trước đến nay, Tần Vu vẫn luôn căm ghét Bạc Khánh Quốc.
Sự căm hận này đã khắc sâu vào xương tủy, hòa vào máu thịt, cả đời này cũng không thể xóa bỏ.
Mẹ cô ấy và mẹ của anh ba là hai chị em ruột vô cùng thân thiết.
Mà dì cả của cô ấy là một người phụ nữ dịu dàng lương thiện, hiểu biết lễ nghĩa, đối xử hòa nhã với mọi người, không hề có chút kiêu căng nào của một cô chủ nhà giàu.
Lúc nhỏ, Tần Vu gặp ác mộng sợ hãi, kể cho mẹ nghe sẽ chỉ nhận lại sự trách móc và mắng mỏ.
Nhưng dì cả thì khác, dì cả sẽ kể chuyện cho cô ấy, sẽ gấp sao cho cô ấy, sẽ làm rất nhiều đồ ăn ngon cho cô ấy và anh ba ăn, còn dạy bọn họ cách đối nhân xử thế.
Sống trong một gia tộc ngột ngạt đến mức gần như tăm tối như nhà họ Tần, cô ấy không bị hư hỏng, không phạm pháp, không trở thành kẻ ác gây họa cho xã hội, mà ngược lại trở thành một chuyên gia thực vật hàng đầu, tất cả đều phải cảm ơn dì cả của cô ấy.
Đây là tia sáng duy nhất trong tuổi thơ u ám của cô ấy.
Nhưng chính một người phụ nữ tốt đẹp lương thiện như vậy lại bị Bạc Khánh Quốc phản bội, nɠɵạı ŧìиɧ, thậm chí còn trơ trẽn dẫn theo kẻ thứ ba Đường Thanh Nhã và con trai của họ là Bạc Diệu Tổ vào nhà...
Cuối cùng, trầm cảm mà chết.
Sở dĩ mà họ trở về nhà họ Bạc và anh ba vẫn ở lại nhà họ Bạc mà không ra tay với Bạc Khánh Quốc và Đường Thanh Nhã, tất cả đều là vì nể mặt ông cụ.
Họ đều hy vọng ông cụ ra đi một cách thanh thản, không muốn ông trước khi chết phải chứng kiến cảnh cha con tương tàn, gia đình nhà họ Bạc rối ren, từ đó ra đi không nhắm mắt.
Nếu không thì bây giờ làm gì còn chỗ cho Bạc Khánh Quốc nhảy nhót.
8
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
