0 chữ
Chương 25
Chương 25
“Cậu và Đường Dữ Kỳ lập đội có vẻ khá thuận lợi, có định làm theo đối sách chúng ta đã bàn bạc trước đó, lợi dụng Đường Dữ Kỳ không?”
Hoàn toàn không cho Cố Cẩn Khê cơ hội nói chuyện, Điền Oánh ở đầu dây bên kia nói liến thoắng như đổ đậu.
Đổ hết lỗi về mình, thái độ thành khẩn, lời nói cũng đầy vẻ áy náy.
"Đối sách gì?"
Nguyên thân lại còn muốn lợi dụng Đường Dữ Kỳ?
Cố Cẩn Khê nhíu mày nhẹ, thảo nào trước đó Cố Hoài Sâm lại gọi điện uy hϊếp cảnh cáo cô, rốt cuộc nguyên thân đã để lại cho cô bao nhiêu mớ hỗn độn chứ?
Cô cũng không biết có nên mừng vì mình đã xuyên không hay không.
Cô bỏ một lúc ba bốn quả nho vào miệng, cảm thấy thật phiền lòng.
Điền Oánh bên kia thấy hơi đắc ý, xem đi, không phải con ngốc Cố Cẩn Khê này vẫn phải dựa vào cô ta bày mưu tính kế sao?
“Tôi đợi cậu ở quán bar Mị Ảnh.”
"Tút tút tút…"
Ha, lại cúp máy?
Xem ra Điền Oánh cố ý dụ cô đến quán bar Mị Ảnh.
Cố Cẩn Khê nhướng mi, lười biếng chống cằm, khóe miệng nở nụ cười tinh nghịch.
Một cô nhóc mà cũng muốn đùa giỡn cô trong lòng bàn tay sao?
Vậy thì cô sẽ đến quán bar hít drama một chút.
*
Dương Tri Tri biết Cố Cẩn Khê muốn về thành phố, định đi cùng, nhưng Cố Cẩn Khê đã từ chối, vậy thì cô ta cũng không cần phải tự chuốc phiền.
Công ty có sắp xếp xe bảo mẫu và tài xế cho nghệ sĩ, Cố Cẩn Khê tỏ ý muốn tự lái xe về, thế là Dương Tri Tri mượn một chiếc Volkswagen đen của ekip chương trình.
"Quả nhiên shopping có thể chữa lành tâm trạng tệ hại."
Vợ chồng nhà họ Cố đối với nguyên thân thật không có gì để nói, mỗi tháng chuyển cho cô 200.000 tiền tiêu vặt, Cố Cẩn Khê lái xe rời khỏi khu nghỉ dưỡng, đầu tiên đến trung tâm thương mại mua quần áo, đối với gu thẩm mỹ của nguyên thân, cô thật sự không thể chấp nhận được.
Sau khi dạo quanh trung tâm thương mại hơn một tiếng đồng hồ, khi cô đến quán bar Mị Ảnh đã là 9 giờ 50 phút tối.
"Tiểu Khê, cuối cùng cậu cũng đến."
Gia cảnh của Điền Oánh rất bình thường, là bạn cùng phòng đại học 4 năm với Cố Cẩn Khê, sau khi biết cô là thiên kim hào môn thì rất ghen tị, đặc biệt là khi thấy cô gái tiêu tiền như nước, cô ta cũng muốn có một cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền.
Chỉ tiếc là cô ta không có số mệnh tốt như Cố Cẩn Khê, có lẽ vì có chút nhan sắc, vì vậy cô ta muốn gả vào hào môn.
Sau khi tốt nghiệp cũng tìm được một công việc thực tập, mỗi tháng chỉ có 2500, cuối cùng còn không qua được kỳ thực tập và bị loại.
Lúc thực tập quen được một người bạn, buổi tối cô gái đó làm thêm ở quán bar Mị Ảnh, tiếp thị bán rượu, nếu may mắn, tiền hoa hồng một tháng có thể lên đến hai ba chục nghìn.
Trong lòng Điền Oánh cũng ngứa ngáy.
Vì quán bar là nơi dễ gặp được phú nhị đại, quan nhị đại nhất.
Được bạn giới thiệu, cô ta cũng đến quán bar làm việc.
Làm việc được hai tuần, cuối cùng Điền Oánh cũng gặp được một tên công tử ăn chơi, hắn thích mời bạn bè uống rượu, đàn ông mà, lại còn sĩ diện, lần nào cũng gọi loại rượu đắt nhất.
Cô ta cảm thấy mình sắp gặp may.
Đáng tiếc người đàn ông đó đã có bạn gái, một sinh viên vừa ra trường như cô ta lập tức bị nhìn thấu chút tâm tư đó.
Người phụ nữ đó không phải dạng vừa, nhiều lần đến quán bar tìm cô ta gây chuyện, có lần trong lúc xô đẩy, cô ta làm rơi chiếc vòng tay phỉ thúy của đối phương, bắt cô ta phải đền 130.000, Điền Oánh lấy đâu ra tiền mà đền?
Nghĩ đến đây, nước mắt lưng tròng của Điền Oánh lăn dài, đương nhiên cô ta không thể nói sự thật cho Cố Cẩn Khê biết, chỉ lựa những gì có thể nói mà nói, dù sao cô gái cũng mềm lòng, lại cần cô ta bày mưu tính kế.
Chỉ cần cô giúp mình trả hết tiền, cô ta lập tức có thể rời khỏi quán bar.
"Tiểu Khê, tôi thật sự hết cách rồi, chỉ có thể nhờ cậu giúp."
Tại quầy bar.
Sau khi Cố Cẩn Khê vào, cô tìm một chiếc ghế cao ngồi xuống, gọi một ly cocktail độ cồn thấp, năm phút sau, cuối cùng tai cũng được yên tĩnh.
Cô nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, lơ đãng hỏi: "Cậu muốn tôi giúp thế nào?"
Quán bar Mị Ảnh khá nổi tiếng ở Tấn Thành.
Vì môi trường yên tĩnh, giá cả đắt đỏ nên những người đến đây uống rượu vui chơi đều là con nhà giàu.
Diêu Hạo Vũ bị bạn bè tạm thời kéo đến, trong một buồng gần phòng riêng ở sảnh lớn, hai người bạn bên cạnh đều có bạn gái đi cùng, chỉ có bên cạnh hắn trống không.
Tối nay Cố Chiêu Chiêu về nhà họ Cố ăn cơm, hiếm khi Cố Cẩn Khê không có ở nhà, cô ta có thể ở bên ba mẹ một cách trọn vẹn, vì vậy hắn đã không để cô ta đi cùng.
Ai ngờ lại gặp Cố Cẩn Khê ở quán bar.
Lông mày hắn nhíu chặt lại ngay lập tức.
Ánh mắt cũng trở nên âm trầm và lạnh lẽo: "Đúng là âm hồn không tan."
Hoàn toàn không cho Cố Cẩn Khê cơ hội nói chuyện, Điền Oánh ở đầu dây bên kia nói liến thoắng như đổ đậu.
Đổ hết lỗi về mình, thái độ thành khẩn, lời nói cũng đầy vẻ áy náy.
"Đối sách gì?"
Nguyên thân lại còn muốn lợi dụng Đường Dữ Kỳ?
Cố Cẩn Khê nhíu mày nhẹ, thảo nào trước đó Cố Hoài Sâm lại gọi điện uy hϊếp cảnh cáo cô, rốt cuộc nguyên thân đã để lại cho cô bao nhiêu mớ hỗn độn chứ?
Cô cũng không biết có nên mừng vì mình đã xuyên không hay không.
Cô bỏ một lúc ba bốn quả nho vào miệng, cảm thấy thật phiền lòng.
Điền Oánh bên kia thấy hơi đắc ý, xem đi, không phải con ngốc Cố Cẩn Khê này vẫn phải dựa vào cô ta bày mưu tính kế sao?
"Tút tút tút…"
Ha, lại cúp máy?
Xem ra Điền Oánh cố ý dụ cô đến quán bar Mị Ảnh.
Cố Cẩn Khê nhướng mi, lười biếng chống cằm, khóe miệng nở nụ cười tinh nghịch.
Một cô nhóc mà cũng muốn đùa giỡn cô trong lòng bàn tay sao?
Vậy thì cô sẽ đến quán bar hít drama một chút.
*
Dương Tri Tri biết Cố Cẩn Khê muốn về thành phố, định đi cùng, nhưng Cố Cẩn Khê đã từ chối, vậy thì cô ta cũng không cần phải tự chuốc phiền.
Công ty có sắp xếp xe bảo mẫu và tài xế cho nghệ sĩ, Cố Cẩn Khê tỏ ý muốn tự lái xe về, thế là Dương Tri Tri mượn một chiếc Volkswagen đen của ekip chương trình.
"Quả nhiên shopping có thể chữa lành tâm trạng tệ hại."
Vợ chồng nhà họ Cố đối với nguyên thân thật không có gì để nói, mỗi tháng chuyển cho cô 200.000 tiền tiêu vặt, Cố Cẩn Khê lái xe rời khỏi khu nghỉ dưỡng, đầu tiên đến trung tâm thương mại mua quần áo, đối với gu thẩm mỹ của nguyên thân, cô thật sự không thể chấp nhận được.
"Tiểu Khê, cuối cùng cậu cũng đến."
Gia cảnh của Điền Oánh rất bình thường, là bạn cùng phòng đại học 4 năm với Cố Cẩn Khê, sau khi biết cô là thiên kim hào môn thì rất ghen tị, đặc biệt là khi thấy cô gái tiêu tiền như nước, cô ta cũng muốn có một cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền.
Chỉ tiếc là cô ta không có số mệnh tốt như Cố Cẩn Khê, có lẽ vì có chút nhan sắc, vì vậy cô ta muốn gả vào hào môn.
Sau khi tốt nghiệp cũng tìm được một công việc thực tập, mỗi tháng chỉ có 2500, cuối cùng còn không qua được kỳ thực tập và bị loại.
Lúc thực tập quen được một người bạn, buổi tối cô gái đó làm thêm ở quán bar Mị Ảnh, tiếp thị bán rượu, nếu may mắn, tiền hoa hồng một tháng có thể lên đến hai ba chục nghìn.
Vì quán bar là nơi dễ gặp được phú nhị đại, quan nhị đại nhất.
Được bạn giới thiệu, cô ta cũng đến quán bar làm việc.
Làm việc được hai tuần, cuối cùng Điền Oánh cũng gặp được một tên công tử ăn chơi, hắn thích mời bạn bè uống rượu, đàn ông mà, lại còn sĩ diện, lần nào cũng gọi loại rượu đắt nhất.
Cô ta cảm thấy mình sắp gặp may.
Đáng tiếc người đàn ông đó đã có bạn gái, một sinh viên vừa ra trường như cô ta lập tức bị nhìn thấu chút tâm tư đó.
Người phụ nữ đó không phải dạng vừa, nhiều lần đến quán bar tìm cô ta gây chuyện, có lần trong lúc xô đẩy, cô ta làm rơi chiếc vòng tay phỉ thúy của đối phương, bắt cô ta phải đền 130.000, Điền Oánh lấy đâu ra tiền mà đền?
Nghĩ đến đây, nước mắt lưng tròng của Điền Oánh lăn dài, đương nhiên cô ta không thể nói sự thật cho Cố Cẩn Khê biết, chỉ lựa những gì có thể nói mà nói, dù sao cô gái cũng mềm lòng, lại cần cô ta bày mưu tính kế.
Chỉ cần cô giúp mình trả hết tiền, cô ta lập tức có thể rời khỏi quán bar.
"Tiểu Khê, tôi thật sự hết cách rồi, chỉ có thể nhờ cậu giúp."
Tại quầy bar.
Sau khi Cố Cẩn Khê vào, cô tìm một chiếc ghế cao ngồi xuống, gọi một ly cocktail độ cồn thấp, năm phút sau, cuối cùng tai cũng được yên tĩnh.
Cô nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, lơ đãng hỏi: "Cậu muốn tôi giúp thế nào?"
Quán bar Mị Ảnh khá nổi tiếng ở Tấn Thành.
Vì môi trường yên tĩnh, giá cả đắt đỏ nên những người đến đây uống rượu vui chơi đều là con nhà giàu.
Diêu Hạo Vũ bị bạn bè tạm thời kéo đến, trong một buồng gần phòng riêng ở sảnh lớn, hai người bạn bên cạnh đều có bạn gái đi cùng, chỉ có bên cạnh hắn trống không.
Tối nay Cố Chiêu Chiêu về nhà họ Cố ăn cơm, hiếm khi Cố Cẩn Khê không có ở nhà, cô ta có thể ở bên ba mẹ một cách trọn vẹn, vì vậy hắn đã không để cô ta đi cùng.
Ai ngờ lại gặp Cố Cẩn Khê ở quán bar.
Lông mày hắn nhíu chặt lại ngay lập tức.
Ánh mắt cũng trở nên âm trầm và lạnh lẽo: "Đúng là âm hồn không tan."
10
0
1 tháng trước
11 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
