TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22

[Ây, buổi tối mặc thế này không phải là thử thách định lực của mình sao?]

[May quá, may quá.]

[Hòa thượng niệm kinh, hòa thượng niệm kinh...]

Cố Cẩn Khê không biết những lời lảm nhảm của mình đã bị Lục Man Chi nghe rõ mồn một, sau khi thu hồi ánh mắt thì luôn cúi đầu, không nhìn Lục Man Chi nữa.

Trong phòng cũng dần dần yên tĩnh trở lại.

"Có vẻ cô... không muốn để Đường Dữ Kỳ đại diện cho mỹ phẩm của nhà C lắm."

Lục Man Chi quay lại màn hình, nhìn thời gian ở góc trên bên phải, đã nửa tiếng trôi qua, cô ấy ngước mắt nhìn Cố Cẩn Khê cách đó không xa, giả vờ lơ đãng hỏi.

"Có sao?"

Cố Cẩn Khê bắt đầu giả ngốc, cô chỉ đưa ra nghi vấn thôi, chứ không hề nói rõ là không cho Đường Dữ Kỳ nhận hợp đồng đại diện.

Lục Man Chi lại đợi một lúc, xác định không nghe được tiếng lòng của cô gái nữa mới gật đầu nói: "Tải game xong chưa?"

Cố Cẩn Khê lắc đầu, còn thiếu 9%.

Game này chiếm nhiều bộ nhớ điện thoại quá.

Quan trọng là còn không biết có hay không.

Lục Man Chi đứng dậy: "Vậy thì ngủ sớm đi, hôm khác hãy chơi."

Cố Cẩn Khê: "!!!"

Người này đang trêu cô phải không.

Rất nhanh, Lục Man Chi đã đi đến cửa, cô ấy còn cố tình chu đáo đóng cửa giúp cô, sự im lặng của Cố Cẩn Khê như sấm bên tai, cô lăn hai vòng trên giường, trong lòng nghẹn hơi thở.

Á…

Đại phản diện cũng quá đáng lắm nha!

Đúng là biết cách làm người khác nổi giận.

*

Ngày hôm sau.

Lục Man Chi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, đồng hồ sinh học của cô ấy luôn đúng giờ, nhưng tối qua sau khi từ chỗ Cố Cẩn Khê trở về phòng, rõ ràng rất mệt mỏi, nhưng lại không thể ngủ được.

Đến tối còn mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ.

Cầm chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, Lục Man Chi chống tay ngồi dậy, liếc nhìn màn hình, nhấn nút nghe, cơ thể dựa vào đầu giường: "Sao vậy?"

“Chị thấy em ở chương trình tạp kỹ đó chơi cũng vui nhỉ, sao, thật sự cứ để Lục Minh Kiệt phá hoại tâm huyết nhiều năm của em?”

“Hôm qua nó không chỉ sa thải một nhân viên phòng thư ký, mà còn mắng giám đốc bộ phận thị trường té tát.”

“Man Chi, ông nội thiên vị Lục Minh Kiệt, có ý để hắn thay em tiếp quản Giải trí Phong Hành, em không lo lắng chút nào thật sao?”

Người nói là con gái lớn của chú hai, Lục Dao, chị họ của cô ấy, Lục Man Chi bật loa ngoài điện thoại, vén chăn đứng dậy, đi dép lê vào phòng tắm.

Đặt điện thoại lên kệ trên bồn rửa mặt, vừa mở vòi nước rửa mặt vừa trả lời cô ta.

"Ông nội xưa nay vốn thiên vị, chuyện ông đã quyết, ngay cả anh cả cũng không thể thay đổi, chị nghĩ em có thể thuyết phục ông thu lại quyết định sao?"

Lục Man Chi vốc một vốc nước lạnh tạt lên mặt, nhếch mép mỉa mai, cô ấy ở lại công ty đối đầu trực diện với Lục Minh Kiệt còn không bằng nhường chỗ cho gã để một mình gã biểu diễn.

“Lý là như vậy, nhưng em rời công ty, chẳng phải đúng ý Lục Minh Kiệt rồi sao? Hắn vốn không có tài kinh doanh, nếu cứ để hắn đầu tư lung tung vào các dự án, sớm muộn Giải trí Phong Hành cũng sẽ thành một mớ bòng bong.”

Lục Man Chi cầm khăn lau mặt, nhìn mình trong gương, từ lâu cố ấy đã nhìn quen gương mặt này.

[Cô ấy có biết mình trông sεメy thế này không?]

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vành tai Lục Man Chi bất giác nóng lên, vài giây sau, cô ấy lại mở vòi nước và rửa mặt lần nữa.

Chị họ Lục Dao gọi cuộc điện thoại này chưa chắc đã quan tâm đến mình, có lẽ cũng muốn xem trò cười của cô ấy, Lục Man Chi cười khẩy, nói tránh: "Nếu đã tham gia chương trình tạp kỹ, đương nhiên phải chơi cho vui."

"Còn về công ty, chị cũng yên tâm đi, Lục Minh Kiệt có quậy phá thế nào cũng không thể phá sản được. Hơn nữa sau lưng hắn còn có ông nội chống lưng, hắn không sợ, em sợ gì?"

Sở dĩ cô ấy rời công ty nhường chỗ cho Lục Minh Kiệt chính là sợ gã không quậy phá, chỉ khi gã quậy phá thật mạnh, làm công ty rối tung lên, tốt nhất là gây ra sai lầm không thể cứu vãn, lúc đó họ mới cầu xin cô ấy trở về.

Ánh mắt Lục Man Chi trở nên lạnh lùng, ngoài ra cô ấy đến tham gia chương trình “Thách Thức Bản Thân” cũng không hoàn toàn là để trốn Lục Minh Kiệt, mà còn có chuyện quan trọng hơn.

8 giờ 45 phút.

Lục Man Chi thu dọn xong xuôi ra ngoài, vừa hay cửa phòng đối diện cũng mở ra.

Ninh Lôi thấy giờ này Lục Man Chi mới ra ngoài, nhạy bén ngửi thấy có chuyện không ổn, ghé sát vào chọc ghẹo: "Quầng thâm mắt nặng thế này, thành thật khai báo, có phải tối qua đã làm chuyện gì xấu xa không?"

"Cậu nghĩ nhiều rồi."

Trong hai mắt Lục Man Chi có thứ gì đó lóe lên, cô ấy đẩy Ninh Lôi ra, sau khi đóng cửa phòng thì quay người đi xuống lầu.

Trải nghiệm có một cô bạn thân thích nhiều chuyện là như thế nào, bản thân Ninh Lôi cũng là nghệ sĩ, có lúc cô ta còn không tha cho cả tin đồn của chính mình, huống chi là người khác.

9

0

1 tháng trước

2 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.