0 chữ
Chương 12
Chương 12
Lục Man Chi và Ninh Lôi cùng những người khác làm nhiệm vụ trở về biệt thự, không có cameraman đi theo, Ninh Lôi vứt bỏ gánh nặng thần tượng, đạp xe hơn một tiếng đồng hồ, cô ta cảm giác hai chân sắp gãy, không vội lên lầu tắm rửa mà ngồi trong phòng ăn.
Nhìn những món ngon trên bàn ăn, toàn là những món mà Cố Cẩn Khê vừa kể tên, có mấy món là món cô ta thích, lại cúi đầu nhìn bữa trưa do ekip chương trình chuẩn bị trong tay, mặc dù cũng rất phong phú, nhưng có sự so sánh, bữa trưa đột nhiên không còn hấp dẫn nữa.
"Tất cả những thứ này... đều do Cố Cẩn Khê làm?"
Ninh Lôi chỉ vào các món ăn trên bàn, cuối cùng mắt dừng lại ở đĩa sườn xào chua ngọt, Đường Dữ Kỳ đối diện bàn ăn đang rót nước trái cây vào ly, còn Cố Cẩn Khê dường như vẫn đang bận rộn trong bếp.
Cố Cẩn Khê và Đường Dữ Kỳ giữa chừng rút khỏi cuộc thi xe đạp, cô ta đã nghe đạo diễn Dư kể lại sự việc, chỉ cảm thấy thật khó tin.
Ra là còn có thể làm như vậy sao?
"Ừm."
Đường Dữ Kỳ gật đầu, ngẩng đầu nhìn Lục Man Chi bên cạnh Ninh Lôi, đây là sếp của cô ta mà.
Chỉ có thể nói nội tâm cô ta còn chưa đủ mạnh mẽ, trước mặt sếp cô ta không thể ăn một mình được, thế là cô ta quay người vào bếp hỏi ý kiến Cố Cẩn Khê: "Cẩn Khê, tôi có thể nợ cô thêm một ân tình nữa không?"
"Chuyện nhỏ."
Tâm tư của Đường Dữ Kỳ viết hết lên mặt, không khó đoán chút nào.
Cố Cẩn Khê múc món canh rau chân vịt cuối cùng vào bát, nói năng vô cùng sảng khoái: "Hai chúng ta ăn không hết nhiều món như vậy, có thể cùng ăn với Ninh ảnh hậu và Lục tổng là vinh hạnh của tôi."
Ninh Lôi rất thích nghe lời này, lúc này Cố Cẩn Khê bưng canh ra, cô ta cười tươi như hoa, lịch sự cảm ơn: "Cảm ơn Tiểu Khê đã mời, vậy tôi và Man Man không khách sáo nữa nhé."
Nói xong cũng không cho Lục Man Chi cơ hội từ chối, cô ta cầm hộp cơm của hai người chạy ra cửa, lúc này cảm giác chân cũng hết đau mỏi.
Lục Man Chi đứng bên cạnh im lặng, cũng không cảm thấy khó xử, mắt lướt qua những món ăn sắc hương vị đầy đủ trên bàn, không biểu hiện khoa trương như Ninh Lôi, nhưng không thể phủ nhận, món ăn do Cố Cẩn Khê làm có vẻ ngon miệng hơn.
Chưa cần nói đến mùi vị thế nào, chỉ cần nhìn màu sắc của các món ăn và hương thơm thoang thoảng trong không khí cũng đủ khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Vài phút sau.
Bốn người ngồi ăn trước bàn ăn, Đường Dữ Kỳ đã nói đến phát ngán hai từ "ngon quá".
Tối qua cô ta đã ăn mì do Cố Cẩn Khê nấu, sau đó cô ta rửa bát và tìm một vòng trong bếp không hề có gia vị đặc biệt nào, chỉ là những loại gia vị thường dùng khi nấu ăn, nhưng qua tay Cố Cẩn Khê ngay cả món mì rau xanh cũng ngon lạ thường.
"Tiểu Khê à, cô đã từng học nấu ăn chuyên nghiệp phải không?"
Những năm nay Ninh Lôi đi đóng phim đã đến không ít nơi, lần nào quay xong cũng đi thử các món ăn đặc sản địa phương, lâu dần khẩu vị của cô ta cũng trở nên kén chọn hơn, trợ lý đã làm việc bên cạnh cô ta mấy năm cũng nói cô ta ngày càng khó chiều.
Sườn xào chua ngọt là một món ăn cô ta vô cùng yêu thích.
Cả Tấn Thành, cô ta chỉ thích ăn sườn xào chua ngọt của một nhà hàng, đầu bếp chính của nhà hàng đó trước đây từng làm việc trong khách sạn năm sao, có cả chứng chỉ kỹ thuật viên cao cấp.
Không thể không nói, món sườn xào chua ngọt mà Cố Cẩn Khê làm trưa nay không hề thua kém đầu bếp đó, sườn được cô chiên vàng giòn, cô pha nước sốt bằng sốt cà chua, giấm và đường, màu sắc hấp dẫn, chua ngọt vừa phải, khiến người ta ăn mãi không quên.
Chỉ hơi lơ đãng một chút là cô ta đã gặm hết 3 miếng sườn, Ninh Lôi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Cố Cẩn Khê một lần nữa đã khác hẳn, có sự ngưỡng mộ, cũng có sự kính phục.
Hoàn toàn quên mất hôm qua cô ta còn chê bai Cố Cẩn Khê trước mặt bạn thân, nói cô dã man thô lỗ, sớm muộn gì cũng tự làm khổ mình.
"Có lẽ... là quen tay hay việc?"
Cố Cẩn Khê đang bóc vỏ tôm, món tôm xào cay nồi đất hôm nay, tôm he còn sống, ăn vào sẽ có cảm giác mềm mịn hơn, hơn nữa cô còn cho thêm vị tê và cay, ăn rất đã.
Ăn kèm với ly cocktail vị đào trắng nồng độ cồn thấp mát lạnh, nói theo tiếng quê hương cô là "bá cháy bọ chét".
Chỉ là bóc vỏ tôm khá phiền phức, may mà nguyên thân không làm móng.
"Khụ khụ khụ khụ..."
Cố Cẩn Khê vừa bỏ con tôm đã bóc vỏ vào miệng thì nghe thấy Lục Man Chi ngồi chéo đối diện cô ho sặc sụa, chỉ trong chốc lát, cô ấy đã ho ra cả nước mắt.
Liếc nhìn đĩa ăn trước mặt cô ấy, là một miếng tôm đã cắn dở.
Ừm, chắc chắn là bị ớt sặc.
Cô vội vàng đứng dậy, cầm bình nước lọc bên cạnh và rót một ly đưa cho Lục Man Chi, giọng điệu áy náy: "Lục tổng mau uống chút nước đi, xin lỗi nhé, tôi quên không nói với mọi người, món tôm xào nồi đất tôi làm hơi cay một chút."
Nhìn những món ngon trên bàn ăn, toàn là những món mà Cố Cẩn Khê vừa kể tên, có mấy món là món cô ta thích, lại cúi đầu nhìn bữa trưa do ekip chương trình chuẩn bị trong tay, mặc dù cũng rất phong phú, nhưng có sự so sánh, bữa trưa đột nhiên không còn hấp dẫn nữa.
"Tất cả những thứ này... đều do Cố Cẩn Khê làm?"
Ninh Lôi chỉ vào các món ăn trên bàn, cuối cùng mắt dừng lại ở đĩa sườn xào chua ngọt, Đường Dữ Kỳ đối diện bàn ăn đang rót nước trái cây vào ly, còn Cố Cẩn Khê dường như vẫn đang bận rộn trong bếp.
Ra là còn có thể làm như vậy sao?
"Ừm."
Đường Dữ Kỳ gật đầu, ngẩng đầu nhìn Lục Man Chi bên cạnh Ninh Lôi, đây là sếp của cô ta mà.
Chỉ có thể nói nội tâm cô ta còn chưa đủ mạnh mẽ, trước mặt sếp cô ta không thể ăn một mình được, thế là cô ta quay người vào bếp hỏi ý kiến Cố Cẩn Khê: "Cẩn Khê, tôi có thể nợ cô thêm một ân tình nữa không?"
"Chuyện nhỏ."
Tâm tư của Đường Dữ Kỳ viết hết lên mặt, không khó đoán chút nào.
Cố Cẩn Khê múc món canh rau chân vịt cuối cùng vào bát, nói năng vô cùng sảng khoái: "Hai chúng ta ăn không hết nhiều món như vậy, có thể cùng ăn với Ninh ảnh hậu và Lục tổng là vinh hạnh của tôi."
Nói xong cũng không cho Lục Man Chi cơ hội từ chối, cô ta cầm hộp cơm của hai người chạy ra cửa, lúc này cảm giác chân cũng hết đau mỏi.
Lục Man Chi đứng bên cạnh im lặng, cũng không cảm thấy khó xử, mắt lướt qua những món ăn sắc hương vị đầy đủ trên bàn, không biểu hiện khoa trương như Ninh Lôi, nhưng không thể phủ nhận, món ăn do Cố Cẩn Khê làm có vẻ ngon miệng hơn.
Chưa cần nói đến mùi vị thế nào, chỉ cần nhìn màu sắc của các món ăn và hương thơm thoang thoảng trong không khí cũng đủ khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Vài phút sau.
Bốn người ngồi ăn trước bàn ăn, Đường Dữ Kỳ đã nói đến phát ngán hai từ "ngon quá".
"Tiểu Khê à, cô đã từng học nấu ăn chuyên nghiệp phải không?"
Những năm nay Ninh Lôi đi đóng phim đã đến không ít nơi, lần nào quay xong cũng đi thử các món ăn đặc sản địa phương, lâu dần khẩu vị của cô ta cũng trở nên kén chọn hơn, trợ lý đã làm việc bên cạnh cô ta mấy năm cũng nói cô ta ngày càng khó chiều.
Sườn xào chua ngọt là một món ăn cô ta vô cùng yêu thích.
Cả Tấn Thành, cô ta chỉ thích ăn sườn xào chua ngọt của một nhà hàng, đầu bếp chính của nhà hàng đó trước đây từng làm việc trong khách sạn năm sao, có cả chứng chỉ kỹ thuật viên cao cấp.
Không thể không nói, món sườn xào chua ngọt mà Cố Cẩn Khê làm trưa nay không hề thua kém đầu bếp đó, sườn được cô chiên vàng giòn, cô pha nước sốt bằng sốt cà chua, giấm và đường, màu sắc hấp dẫn, chua ngọt vừa phải, khiến người ta ăn mãi không quên.
Chỉ hơi lơ đãng một chút là cô ta đã gặm hết 3 miếng sườn, Ninh Lôi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Cố Cẩn Khê một lần nữa đã khác hẳn, có sự ngưỡng mộ, cũng có sự kính phục.
Hoàn toàn quên mất hôm qua cô ta còn chê bai Cố Cẩn Khê trước mặt bạn thân, nói cô dã man thô lỗ, sớm muộn gì cũng tự làm khổ mình.
"Có lẽ... là quen tay hay việc?"
Cố Cẩn Khê đang bóc vỏ tôm, món tôm xào cay nồi đất hôm nay, tôm he còn sống, ăn vào sẽ có cảm giác mềm mịn hơn, hơn nữa cô còn cho thêm vị tê và cay, ăn rất đã.
Ăn kèm với ly cocktail vị đào trắng nồng độ cồn thấp mát lạnh, nói theo tiếng quê hương cô là "bá cháy bọ chét".
Chỉ là bóc vỏ tôm khá phiền phức, may mà nguyên thân không làm móng.
"Khụ khụ khụ khụ..."
Cố Cẩn Khê vừa bỏ con tôm đã bóc vỏ vào miệng thì nghe thấy Lục Man Chi ngồi chéo đối diện cô ho sặc sụa, chỉ trong chốc lát, cô ấy đã ho ra cả nước mắt.
Liếc nhìn đĩa ăn trước mặt cô ấy, là một miếng tôm đã cắn dở.
Ừm, chắc chắn là bị ớt sặc.
Cô vội vàng đứng dậy, cầm bình nước lọc bên cạnh và rót một ly đưa cho Lục Man Chi, giọng điệu áy náy: "Lục tổng mau uống chút nước đi, xin lỗi nhé, tôi quên không nói với mọi người, món tôm xào nồi đất tôi làm hơi cay một chút."
7
0
1 tháng trước
16 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
