0 chữ
Chương 50
Chương 49
Lâm Vãn Ý nhìn ra ngoài, không biết anh xuống xe làm gì.
Cô lấy son và phấn ra dặm lại một chút.
Vừa tô son xong thì Cố Yến Chu quay lại, trong tay cầm một hộp khẩu trang.
“Một cái là đủ rồi.”
“Còn lại để sẵn trong xe.”
Lâm Vãn Ý nhìn anh mở hộp khẩu trang, lấy ra một cái gói riêng đưa cho cô.
Có vài chuyện cô vẫn chưa quen, chẳng hạn như trong đồ dùng cá nhân của anh lại có lẫn cả đồ của cô.
Cửa xe bên phía cô được anh mở ra, người đàn ông khom lưng đặt hộp khẩu trang còn lại vào ngăn chứa đồ.
Cô đeo khẩu trang vào, tay cầm gói nhựa bọc khẩu trang.
Cố Yến Chu cầm lấy vỏ nhựa trong tay cô, ném vào thùng rác bên cạnh.
Lâm Vãn Ý nhích chân định xuống xe, nhưng ngủ lâu khiến chân tê, vừa động một cái đã không dám nhúc nhích.
“Chân tê à?”
Bị anh phát hiện, cô hơi ngại ngùng gật đầu.
Anh ngồi xuống, đỡ lấy mắt cá chân cô để cô duỗi chân, rồi nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân.
Cô cắn môi dưới, cảm thấy chỗ bị anh chạm vào dường như càng tê hơn.
“Đừng... đừng xoa nữa, một lát là đỡ thôi.”
Lâm Vãn Ý nắm tay áo anh, tai đỏ ửng.
Ngồi thêm một lúc nữa, cuối cùng cũng đỡ hơn.
Cô thử nhúc nhích, thấy mình đứng vững rồi mới bước ra khỏi xe.
Ban đầu cô định vịn vào cửa xe để đỡ, nhưng tay Cố Yến Chu đã vươn ra trước, như thể đọc được suy nghĩ của cô.
Vừa đến trước cục dân chính, Lâm Vãn Ý và Cố Yến Chu đã thu hút không ít ánh nhìn.
Cô khoác tay anh, nói không hồi hộp là nói dối.
Ảnh cưới để làm giấy chứng nhận của hai người vẫn chưa chụp, nhưng trong cục dân chính có chỗ chụp ảnh, nên cả hai đến đó trước chụp ảnh nền đỏ, đợi ảnh rửa xong sẽ đến quầy làm thủ tục.
May mà phần lớn người đến đều mang theo ảnh sẵn, rất ít người đến chụp tại chỗ.
Lâm Vãn Ý tháo khẩu trang, chỉnh lại tóc trước gương.
Người chụp ảnh là một bác trung niên, hiếm khi có đôi nào tới chụp ảnh nên rất nhiệt tình.
“Tôi chụp thêm vài tấm cho hai cháu, ai bảo đẹp trai xinh gái thì được ưu tiên chứ.”
Vừa điều chỉnh ánh sáng, bác vừa nói chuyện vui vẻ với họ.
Phông nền chụp ảnh chỉ là một tấm vải đỏ. Cố Yến Chu và Lâm Vãn Ý đứng trước tấm vải, giữa hai người còn cách một khoảng tầm bằng chiều dài cẳng tay.
“Lại gần chút, kết hôn rồi thì ngại gì nữa? Gần thêm chút nữa...”
Bác liên tục dùng tay ra hiệu để họ lại gần nhau.
“Cô dâu cười lên nào.”
Lâm Vãn Ý khẽ cong môi, giữ nụ cười vừa vặn.
Ban đầu định để hai người tự chọn ảnh, nhưng bác cảm thấy ảnh mình chụp đều rất đẹp nên rửa hết.
Chủ yếu là vì hai người quá đẹp, khiến kỹ thuật chụp ảnh của bác cũng được nâng lên theo.
“Ảnh tôi rửa hết rồi, hai cháu tự chọn nhé. Đăng ký xong có thể quay lại lấy bản gốc.”
Bác đưa tất cả ảnh rửa ra cho Lâm Vãn Ý, bình thường việc chọn ảnh đều do cô dâu quyết định.
“Anh thấy tấm nào đẹp hơn?”
Lâm Vãn Ý trải ảnh ra bàn, để Cố Yến Chu cùng chọn.
“Em thích tấm nào thì chọn tấm ấy.”
Lâm Vãn Ý có chút khó lựa chọn, cô cảm thấy mấy tấm ảnh này dường như không khác nhau là mấy, chỉ là ảnh trên giấy đăng ký kết hôn thôi mà, cũng không quan trọng lắm.
Thấy cô không nói gì, Cố Yến Chu thật ra cũng đã biết cô đang nghĩ gì trong lòng rồi.
Anh chọn tấm ảnh mà Lâm Vãn Ý cười đẹp nhất, đưa tay chỉ vào.
“Chọn tấm này đi.”
“Được.”
Cố Yến Chu thanh toán tiền, dẫn Lâm Vãn Ý đến quầy đăng ký để điền tờ khai. Thấy cô cứ thế đi theo bên cạnh mình, người đàn ông đưa tay nhéo nhéo má cô.
“Đừng quên đeo khẩu trang.”
Cô đi theo sau anh, vội chỉnh lại khẩu trang trên mặt mình.
Nếu không phải anh nhắc, cô thật sự đã quên mất chuyện đeo khẩu trang rồi.
Chụp ảnh nền đỏ xong thì chỉ còn chờ máy gọi số để đến quầy lấy giấy chứng nhận.
Nhân viên trước tiên đưa cho họ một tờ khai.
Cô lấy son và phấn ra dặm lại một chút.
Vừa tô son xong thì Cố Yến Chu quay lại, trong tay cầm một hộp khẩu trang.
“Một cái là đủ rồi.”
“Còn lại để sẵn trong xe.”
Lâm Vãn Ý nhìn anh mở hộp khẩu trang, lấy ra một cái gói riêng đưa cho cô.
Có vài chuyện cô vẫn chưa quen, chẳng hạn như trong đồ dùng cá nhân của anh lại có lẫn cả đồ của cô.
Cửa xe bên phía cô được anh mở ra, người đàn ông khom lưng đặt hộp khẩu trang còn lại vào ngăn chứa đồ.
Cô đeo khẩu trang vào, tay cầm gói nhựa bọc khẩu trang.
Cố Yến Chu cầm lấy vỏ nhựa trong tay cô, ném vào thùng rác bên cạnh.
Lâm Vãn Ý nhích chân định xuống xe, nhưng ngủ lâu khiến chân tê, vừa động một cái đã không dám nhúc nhích.
“Chân tê à?”
Bị anh phát hiện, cô hơi ngại ngùng gật đầu.
Cô cắn môi dưới, cảm thấy chỗ bị anh chạm vào dường như càng tê hơn.
“Đừng... đừng xoa nữa, một lát là đỡ thôi.”
Lâm Vãn Ý nắm tay áo anh, tai đỏ ửng.
Ngồi thêm một lúc nữa, cuối cùng cũng đỡ hơn.
Cô thử nhúc nhích, thấy mình đứng vững rồi mới bước ra khỏi xe.
Ban đầu cô định vịn vào cửa xe để đỡ, nhưng tay Cố Yến Chu đã vươn ra trước, như thể đọc được suy nghĩ của cô.
Vừa đến trước cục dân chính, Lâm Vãn Ý và Cố Yến Chu đã thu hút không ít ánh nhìn.
Cô khoác tay anh, nói không hồi hộp là nói dối.
Ảnh cưới để làm giấy chứng nhận của hai người vẫn chưa chụp, nhưng trong cục dân chính có chỗ chụp ảnh, nên cả hai đến đó trước chụp ảnh nền đỏ, đợi ảnh rửa xong sẽ đến quầy làm thủ tục.
Lâm Vãn Ý tháo khẩu trang, chỉnh lại tóc trước gương.
Người chụp ảnh là một bác trung niên, hiếm khi có đôi nào tới chụp ảnh nên rất nhiệt tình.
“Tôi chụp thêm vài tấm cho hai cháu, ai bảo đẹp trai xinh gái thì được ưu tiên chứ.”
Vừa điều chỉnh ánh sáng, bác vừa nói chuyện vui vẻ với họ.
Phông nền chụp ảnh chỉ là một tấm vải đỏ. Cố Yến Chu và Lâm Vãn Ý đứng trước tấm vải, giữa hai người còn cách một khoảng tầm bằng chiều dài cẳng tay.
“Lại gần chút, kết hôn rồi thì ngại gì nữa? Gần thêm chút nữa...”
Bác liên tục dùng tay ra hiệu để họ lại gần nhau.
“Cô dâu cười lên nào.”
Lâm Vãn Ý khẽ cong môi, giữ nụ cười vừa vặn.
Ban đầu định để hai người tự chọn ảnh, nhưng bác cảm thấy ảnh mình chụp đều rất đẹp nên rửa hết.
“Ảnh tôi rửa hết rồi, hai cháu tự chọn nhé. Đăng ký xong có thể quay lại lấy bản gốc.”
Bác đưa tất cả ảnh rửa ra cho Lâm Vãn Ý, bình thường việc chọn ảnh đều do cô dâu quyết định.
“Anh thấy tấm nào đẹp hơn?”
Lâm Vãn Ý trải ảnh ra bàn, để Cố Yến Chu cùng chọn.
“Em thích tấm nào thì chọn tấm ấy.”
Lâm Vãn Ý có chút khó lựa chọn, cô cảm thấy mấy tấm ảnh này dường như không khác nhau là mấy, chỉ là ảnh trên giấy đăng ký kết hôn thôi mà, cũng không quan trọng lắm.
Thấy cô không nói gì, Cố Yến Chu thật ra cũng đã biết cô đang nghĩ gì trong lòng rồi.
Anh chọn tấm ảnh mà Lâm Vãn Ý cười đẹp nhất, đưa tay chỉ vào.
“Chọn tấm này đi.”
“Được.”
Cố Yến Chu thanh toán tiền, dẫn Lâm Vãn Ý đến quầy đăng ký để điền tờ khai. Thấy cô cứ thế đi theo bên cạnh mình, người đàn ông đưa tay nhéo nhéo má cô.
“Đừng quên đeo khẩu trang.”
Cô đi theo sau anh, vội chỉnh lại khẩu trang trên mặt mình.
Nếu không phải anh nhắc, cô thật sự đã quên mất chuyện đeo khẩu trang rồi.
Chụp ảnh nền đỏ xong thì chỉ còn chờ máy gọi số để đến quầy lấy giấy chứng nhận.
Nhân viên trước tiên đưa cho họ một tờ khai.
11
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
