TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 48
Chương 47

Lâm Vãn Ý nghĩ, nếu không được thì cô sẽ nhón chân bước qua, có làm bẩn giày thì lau sạch lại cũng được.

Lau giày còn dễ hơn là mất dáng đi thanh nhã.

Khi còn cách vũng nước mấy bước, Lâm Vãn Ý đã chuẩn bị tinh thần sẽ bước vào nước.

Nhưng người đàn ông bên cạnh đột nhiên buông tay cô ra, hơi khom người rồi bế cô lên bằng một tay.

Lâm Vãn Ý theo phản xạ ôm lấy cổ Cố Yến Chu.

Lúc bế cô lên, anh còn không quên đưa tay chỉnh lại tà áo sườn xám cho cô.

“Anh thả tôi xuống đi.”

Giọng cô không lớn, đây là lần đầu tiên cô bị người ta bế kiểu này.

Dù là đóng phim, cũng chưa từng có nam diễn viên nào bế cô như vậy.

Cô không biết nên nói là các nam diễn viên thể lực kém, hay là do Cố Yến Chu quá khỏe.

Lâm Vãn Ý dường như đã hiểu cảm giác “bạn trai có lực” mà Vi Vi vẫn hay nói là thế nào.

Hai người đến vừa khéo, quán hoành thánh vừa mới mở cửa, họ là khách đầu tiên trong ngày.

Bà chủ quán vừa dọn dẹp xong thì cửa đã bị đẩy ra.

“Hôm nay ăn mặc đẹp quá vậy?”

Mỗi lần Lâm Vãn Ý đến đều ăn mặc rất kín đáo, hôm nay lại khác hẳn.

Chưa kịp để cô trả lời, ánh mắt bà chủ đã dời sang người đàn ông đi bên cạnh cô.

“Vị này là...?”

“Chồng cháu.”

Bà chủ nhìn Lâm Vãn Ý rồi lại nhìn Cố Yến Chu, mỉm cười gật đầu.

“Đúng là có tướng phu thê đấy, hai người ăn gì? Vẫn là hoành thánh thịt tươi à?”

“Cháu vẫn như lần trước.”

Nói xong, cô quay sang nhìn Cố Yến Chu, hoành thánh ở đây chọn loại nào cũng ngon.

“Giống em.”

“Vậy thì hai bát hoành thánh thịt tươi nhé.”

Bà chủ mỉm cười gật đầu, rồi quay vào bếp luộc hoành thánh.

“Em hay ăn ở đây sao?”

“Cũng không thường xuyên, thường là sau khi đóng máy phim thì mới có thời gian đến ăn một lần, nhưng hồi còn đi học thì ăn thường xuyên lắm.”

Cố Yến Chu chỉ ngồi nghe cô nói.

Hôm nay cô nói với anh nhiều hơn tổng số câu từ trước đến giờ cộng lại.

Trước đây, từ cô nói nhiều nhất với anh là “Tự trọng”.

Nghĩ đến đó, anh không nhịn được khẽ nhếch môi cười.

“Anh cười gì vậy?”

Cô thấy câu vừa rồi của mình chẳng có gì buồn cười cả.

“Thích nghe em nói chuyện.”

Lâm Vãn Ý quay mặt đi, đúng lúc bà chủ mang hai bát hoành thánh đến, phá vỡ không khí có phần ngượng ngùng.

“Lần trước cháu đến ăn hoành thánh thì trời bất ngờ đổ mưa. Cô nói sẽ lấy dù cho cháu mà cháu lại đi vội vàng thế, có bị mưa ướt không?”

Bà chủ chỉ tiện miệng hỏi một câu, nhưng mặt Lâm Vãn Ý đã gần như chui vào trong bát.

Trên đường đến đây, cô vừa nói với Cố Yến Chu là đi gặp giáo sư ở trường để bàn chuyện nghiêm túc, ai ngờ vừa tới nơi đã bị lật tẩy.

“Cháu bắt được xe rất nhanh, không bị ướt nhiều đâu ạ.”

Lâm Vãn Ý chỉ muốn nhanh chóng cho qua chuyện này. Biết thế lúc nãy nói thật cho rồi, ít ra còn đỡ ngượng như bây giờ.

“Ăn trước đi đã.”

Cố Yến Chu không nói gì thêm, chỉ bảo cô ăn trước.

Hôm nay cô mặc sườn xám, nên lúc ăn rất cẩn thận, hoành thánh cũng chỉ ăn một nửa, sợ ăn nhiều khiến váy ôm trông không đẹp.

Hơn nữa cô cũng sợ ăn nhiều sẽ bị nghén.

“Ăn no chưa?”

Lâm Vãn Ý gật đầu, đã chuẩn bị cầm điện thoại thanh toán.

Nghe cô nói vậy, Cố Yến Chu liền cầm lấy bát của cô, ăn nốt phần hoành thánh còn lại.

Lâm Vãn Ý cảm thấy anh dường như đã quá thân mật với mình rồi, rõ ràng vẫn chưa quen nhau bao lâu, nhưng lại giống như đã kết hôn mấy năm vậy.

“Coi như cô mời các cháu, đừng trả tiền nữa.”

“Sao mà được ạ?”

Bà chủ đặt mã QR thanh toán xuống bàn, xua tay với cô.

“Cháu từ hồi còn học đại học đã ăn ở quán cô rồi, lần nào cũng một mình. Hôm nay là lần đầu tiên dẫn chồng tới, tất nhiên cô không thể lấy tiền, lần sau hai đứa cùng tới thì không miễn phí nữa đâu nhé.”

Nhân lúc Lâm Vãn Ý đang nói chuyện với bà chủ, Cố Yến Chu lặng lẽ lấy ra một tờ một trăm tệ đặt dưới đáy bát.

“Vậy cháu cảm ơn cô.”

Cố Yến Chu ôm eo Lâm Vãn Ý, chào cảm ơn bà chủ rồi dẫn cô rời khỏi quán.

11

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.