0 chữ
Chương 46
Chương 45
Hôm sau, Cố Văn Xán đích thân đưa Lưu Huệ An ra sân bay, còn dẫn theo hai dì giúp việc trong nhà.
Bà đi Mỹ một chuyến mà mang theo đến năm chiếc vali.
Mọi người xuống xe, hành khách xung quanh đều nhìn sang.
“Cứ sang Mỹ suy nghĩ lại đi, đợi nghĩ thông rồi hãy về.”
Lưu Huệ An cầm vé máy bay trong tay, dì giúp việc đã làm xong thủ tục ký gửi hành lý.
“Tôi vào làm thủ tục an ninh đây, sau khi hạ cánh sẽ gọi về nhà. Trong két sắt tôi có để lại ít đồ, lát nữa ông bảo Chu Vũ tới lấy.”
Bà không nhắc gì đến Cố Yến Chu hay Lâm Vãn Ý.
Nhưng Cố Văn Xán biết, đồ trong két sắt là để lại cho hai đứa nhỏ.
Cố Yến Chu từ sớm đã đến dưới lầu căn hộ của Lâm Vãn Ý.
Ban đầu hẹn tám giờ sẽ đến cục dân chính, nhưng vì tối qua cô ngủ muộn, sáng nay chuông báo thức reo thì cô mơ màng tắt đi.
Khi mở mắt ra nhìn điện thoại thì đã là chín rưỡi.
Cố Yến Chu cũng không gọi cho cô.
Lâm Vãn Ý bật chăn ngồi dậy, hơi cuống quýt xuống giường, đi đến cửa sổ phòng khách nhìn ra ngoài.
Nhìn quanh cũng không thấy chiếc Maybach của anh đâu.
Cô lấy số điện thoại của Cố Yến Chu lưu trong máy ra gọi, chuông điện thoại lại vang lên ngay trước cửa căn hộ.
Lâm Vãn Ý nhìn qua mắt mèo rồi mới yên tâm mở cửa.
“Xin lỗi anh Cố, tôi dậy muộn.”
“Không sao, miễn là không đổi ý đột ngột là được.”
Cố Yến Chu đã đến dưới lầu nhà cô từ sáu giờ hơn, ngồi trong xe chờ gần hai tiếng.
Lúc đó anh nghĩ rất nhiều, lo cô sẽ đổi ý.
Nhìn đồng hồ thấy quá tám giờ, Cố Yến Chu xuống xe, ngẩng đầu nhìn về phía căn hộ của cô.
Anh thò tay vào túi định rút điếu thuốc, nhưng túi trống không, lại rút tay ra.
Thật ra anh không nghiện thuốc nặng, chỉ khi nào bực mình mới hút một điếu.
“Anh ngồi đi, có lẽ phải đợi một chút, tôi đi rửa mặt thay đồ.”
Lâm Vãn Ý vì vội nên có phần lúng túng, chạy vào bếp đảo một vòng, dù không biết mình vào đó làm gì, nhưng đã vào thì không thể tay không trở ra.
Cô lấy một cái ly không để lên bàn trà trong phòng khách.
“Không gấp đâu, em cứ từ từ.”
Cố Yến Chu nhìn cái ly rỗng đặt cạnh tay mình, cầm lên xoay trong tay.
“Nếu anh muốn uống gì thì cứ mở tủ lạnh nhé.”
Khi nhìn thấy cái ly trong tay anh, Lâm Vãn Ý mới chợt nhận ra.
Vì thời gian gấp gáp nên cô cũng không khách sáo nữa.
Khách sáo qua lại là không kịp thật.
Lâm Vãn Ý trở lại phòng ngủ, rửa mặt xong thì trang điểm nhẹ nhàng.
Nhưng đến lúc chọn đồ thì lại bối rối, ảnh chụp kết hôn thường mặc sơ mi trắng là đẹp nhất, nhưng cô chẳng có chiếc sơ mi trắng nào.
Áo len trắng thì hơi cồng kềnh, sợ lên hình không đẹp.
Lâm Vãn Ý lục tủ một lúc thì thấy chiếc sườn xám màu trắng ngà mà chị Ôn đặt may cho cô ở cửa hàng cao cấp, vì chưa có dịp nên vẫn chưa mặc lần nào.
Cô thử mặc, rồi đứng trước gương ngắm nghía. Chiếc sườn xám may từ năm ngoái, cô còn lo không vừa, ai ngờ phần eo mặc vào lại rộng hơn cả lần thử năm ngoái.
Cô lấy đôi giày cao gót màu nude từ tủ giày, rồi gom hết giấy tờ cần thiết để kết hôn bỏ vào túi.
Trước khi ra khỏi phòng ngủ, cô chỉnh lại tóc.
“Tôi xong rồi.”
Giờ mới chỉ mười giờ, đến cục dân chính nửa tiếng là đủ, nếu không đông người, thì chắc làm xong thủ tục lấy được giấy kết hôn rất nhanh.
Ánh mắt Cố Yến Chu nhìn cô, hồi lâu vẫn chưa dời đi.
“Sao vậy? Tôi mặc không hợp à?”
Lâm Vãn Ý thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm, liếc xuống bộ sườn xám.
“Rất đẹp.”
Nghe anh nói vậy cô mới thở phào nhẹ nhõm, miễn là không phải vì mặc xấu là được rồi.
Cố Yến Chu và Lâm Vãn Ý lần lượt ra khỏi căn hộ, cô đứng bên cạnh anh trông rất nhỏ nhắn, rõ ràng cao 1m65, đi giày cao gót thì cũng gần 1m70.
Vậy mà đứng cạnh anh vẫn thấy thấp hơn hẳn.
Lâm Vãn Ý nhìn hình phản chiếu của hai người trong cửa thang máy, không nhịn được nghiêng đầu liếc nhìn anh.
Bà đi Mỹ một chuyến mà mang theo đến năm chiếc vali.
Mọi người xuống xe, hành khách xung quanh đều nhìn sang.
“Cứ sang Mỹ suy nghĩ lại đi, đợi nghĩ thông rồi hãy về.”
Lưu Huệ An cầm vé máy bay trong tay, dì giúp việc đã làm xong thủ tục ký gửi hành lý.
“Tôi vào làm thủ tục an ninh đây, sau khi hạ cánh sẽ gọi về nhà. Trong két sắt tôi có để lại ít đồ, lát nữa ông bảo Chu Vũ tới lấy.”
Bà không nhắc gì đến Cố Yến Chu hay Lâm Vãn Ý.
Nhưng Cố Văn Xán biết, đồ trong két sắt là để lại cho hai đứa nhỏ.
Cố Yến Chu từ sớm đã đến dưới lầu căn hộ của Lâm Vãn Ý.
Ban đầu hẹn tám giờ sẽ đến cục dân chính, nhưng vì tối qua cô ngủ muộn, sáng nay chuông báo thức reo thì cô mơ màng tắt đi.
Cố Yến Chu cũng không gọi cho cô.
Lâm Vãn Ý bật chăn ngồi dậy, hơi cuống quýt xuống giường, đi đến cửa sổ phòng khách nhìn ra ngoài.
Nhìn quanh cũng không thấy chiếc Maybach của anh đâu.
Cô lấy số điện thoại của Cố Yến Chu lưu trong máy ra gọi, chuông điện thoại lại vang lên ngay trước cửa căn hộ.
Lâm Vãn Ý nhìn qua mắt mèo rồi mới yên tâm mở cửa.
“Xin lỗi anh Cố, tôi dậy muộn.”
“Không sao, miễn là không đổi ý đột ngột là được.”
Cố Yến Chu đã đến dưới lầu nhà cô từ sáu giờ hơn, ngồi trong xe chờ gần hai tiếng.
Lúc đó anh nghĩ rất nhiều, lo cô sẽ đổi ý.
Nhìn đồng hồ thấy quá tám giờ, Cố Yến Chu xuống xe, ngẩng đầu nhìn về phía căn hộ của cô.
Anh thò tay vào túi định rút điếu thuốc, nhưng túi trống không, lại rút tay ra.
“Anh ngồi đi, có lẽ phải đợi một chút, tôi đi rửa mặt thay đồ.”
Lâm Vãn Ý vì vội nên có phần lúng túng, chạy vào bếp đảo một vòng, dù không biết mình vào đó làm gì, nhưng đã vào thì không thể tay không trở ra.
Cô lấy một cái ly không để lên bàn trà trong phòng khách.
“Không gấp đâu, em cứ từ từ.”
Cố Yến Chu nhìn cái ly rỗng đặt cạnh tay mình, cầm lên xoay trong tay.
“Nếu anh muốn uống gì thì cứ mở tủ lạnh nhé.”
Khi nhìn thấy cái ly trong tay anh, Lâm Vãn Ý mới chợt nhận ra.
Vì thời gian gấp gáp nên cô cũng không khách sáo nữa.
Khách sáo qua lại là không kịp thật.
Lâm Vãn Ý trở lại phòng ngủ, rửa mặt xong thì trang điểm nhẹ nhàng.
Nhưng đến lúc chọn đồ thì lại bối rối, ảnh chụp kết hôn thường mặc sơ mi trắng là đẹp nhất, nhưng cô chẳng có chiếc sơ mi trắng nào.
Lâm Vãn Ý lục tủ một lúc thì thấy chiếc sườn xám màu trắng ngà mà chị Ôn đặt may cho cô ở cửa hàng cao cấp, vì chưa có dịp nên vẫn chưa mặc lần nào.
Cô thử mặc, rồi đứng trước gương ngắm nghía. Chiếc sườn xám may từ năm ngoái, cô còn lo không vừa, ai ngờ phần eo mặc vào lại rộng hơn cả lần thử năm ngoái.
Cô lấy đôi giày cao gót màu nude từ tủ giày, rồi gom hết giấy tờ cần thiết để kết hôn bỏ vào túi.
Trước khi ra khỏi phòng ngủ, cô chỉnh lại tóc.
“Tôi xong rồi.”
Giờ mới chỉ mười giờ, đến cục dân chính nửa tiếng là đủ, nếu không đông người, thì chắc làm xong thủ tục lấy được giấy kết hôn rất nhanh.
Ánh mắt Cố Yến Chu nhìn cô, hồi lâu vẫn chưa dời đi.
“Sao vậy? Tôi mặc không hợp à?”
Lâm Vãn Ý thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm, liếc xuống bộ sườn xám.
“Rất đẹp.”
Nghe anh nói vậy cô mới thở phào nhẹ nhõm, miễn là không phải vì mặc xấu là được rồi.
Cố Yến Chu và Lâm Vãn Ý lần lượt ra khỏi căn hộ, cô đứng bên cạnh anh trông rất nhỏ nhắn, rõ ràng cao 1m65, đi giày cao gót thì cũng gần 1m70.
Vậy mà đứng cạnh anh vẫn thấy thấp hơn hẳn.
Lâm Vãn Ý nhìn hình phản chiếu của hai người trong cửa thang máy, không nhịn được nghiêng đầu liếc nhìn anh.
11
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
