TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 39
Chương 38

Suýt nữa Lục Xuyên bị lời này làm cho lạc hướng, phản ứng lại liền túm lấy cổ áo Cố Yến Chu.

“Lỗi của tôi? Nếu không có anh, tôi và Vãn Ý giờ vẫn còn bên nhau, sau này sẽ kết hôn...”

Cố Yến Chu gạt tay anh ta ra, chỉnh lại cổ áo mình.

“Cho dù không có tôi, anh và cô ấy cũng không đến được với nhau, càng không thể kết hôn.”

Lục Xuyên siết chặt quai hàm, nắm đấm cũng đã siết lại, như thể bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tung cú đấm về phía Cố Yến Chu.

“Anh có thể cho cô ấy được cái gì? Khi cô ấy chìm trong dư luận, anh có thể làm gì? Khi cô ấy bị nhà họ Lâm ép cưới, anh có giải quyết được không? Vậy thì... anh lấy gì để tranh giành với tôi?”

Chỉ hai câu đơn giản của Cố Yến Chu đã khiến Lục Xuyên như bị rút cạn khí thế.

Đúng vậy, anh ta chẳng thể làm được gì.

Khi Vãn Ý bị mắng lên hot search, đến cả lên tiếng bảo vệ cô ấy anh ta cũng không làm nổi.

Lục Xuyên nghiến răng, mắt bắt đầu đỏ hoe.

“Nhưng cô ấy không yêu anh.”

Anh ta như nắm được điểm yếu của Cố Yến Chu, cố chấp bám lấy điều đó để lật ngược thế cờ.

Thế nhưng người đàn ông kia lại hoàn toàn không bận tâm.

“Không quan trọng. Tôi không cần cô ấy yêu tôi.”

Chỉ cần tôi yêu cô ấy là đủ...

Lục Xuyên đứng đó, như thể vừa ngộ ra, lại như đã chấp nhận số phận.

Đối mặt với Cố Yến Chu, anh ta thậm chí chẳng thể nói ra một câu cứng rắn nào.

Anh ta cười tự giễu, rồi xoay người rời đi.

Sau khi Lục Xuyên rời đi, Cố Yến Chu đến sân thượng của khách sạn.

Lâm Vãn Ý đứng cạnh lan can, mắt nhìn về phía xa. Nghe tiếng bước chân phía sau, cô cũng không quay đầu lại.

Cố Yến Chu im lặng đứng bên cạnh cô một lúc, nhưng khi anh vừa đến gần và mùi tuyết tùng quen thuộc lan tới, Lâm Vãn Ý đã biết người phía sau là ai.

Mùi hương trên người anh như bám chặt không rời, khiến cô cảm thấy bực bội.

Cố Yến Chu không lên tiếng, Lâm Vãn Ý cũng không định nói chuyện với anh, cô lách qua chỗ anh đứng, định rời đi.

Người đàn ông chợt vươn tay nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng mình.

“Lâm Vãn Ý, đứa bé có thể không cần, nhưng tôi hy vọng em suy nghĩ đến chuyện kết hôn với tôi.”

Cố Yến Chu siết tay ở eo cô, Lâm Vãn Ý cố giãy vài lần cũng không thoát được.

“Cố tổng, xin tự trọng.”

Đây là lần thứ hai cô nói “tự trọng” với anh. Trước giờ chưa từng có ai nói hai chữ đó với anh cả.

“Vậy em nói tôi nên tự trọng thế nào?”

Lâm Vãn Ý ngẩng đầu nhìn anh, đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn lại.

Cảm xúc trong mắt người đàn ông, cô không thể hiểu được. Cô chỉ biết, mình không thể tiếp tục dây dưa với Cố Yến Chu nữa.

Người như anh, không phải là người cô có thể kiểm soát.

“Cố tổng, loại trò đùa này anh không nên tùy tiện nói với tôi.”

Lâm Vãn Ý dùng cánh tay đẩy ngực anh, cố tạo khoảng cách giữa hai người.

“Tôi không đùa, càng không bao giờ đùa với em. Sau khi cưới, em có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.”

“Tại sao anh muốn cưới tôi?”

Giờ cô chỉ muốn biết điều này.

“Tôi cần một người vợ.”

Nghe được câu trả lời của Cố Yến Chu, trái tim đang lơ lửng của cô lập tức rơi xuống.

Câu trả lời này rất hợp với tính cách của anh.

Anh chỉ cần một người mang danh “Cố phu nhân”.

Còn cô thì đúng lúc cần Cố Yến Chu để chặn lại cuộc hôn nhân sắp đặt từ nhà họ Lâm.

Xem như đôi bên đều có được thứ mình muốn.

“Để tôi suy nghĩ thêm…”

Lâm Vãn Ý không lập tức đồng ý, dù là hợp tác cũng phải suy nghĩ kỹ, huống chi đây lại là chuyện dùng hôn nhân làm canh bạc.

“Được, tôi cho em thời gian.”

Cố Yến Chu buông tay ra, anh biết cô đã bắt đầu dao động, nên không vội.

“Đưa điện thoại cho tôi.”

Lâm Vãn Ý nhìn anh, cuối cùng vẫn mở khóa điện thoại trong túi xách rồi đưa cho anh.

Một lúc sau, người đàn ông mới trả lại máy.

“Khi nào suy nghĩ xong thì gọi cho tôi.”

Lâm Vãn Ý liếc qua số điện thoại trên màn hình, rồi cầm lại máy.

11

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.