TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 35
Chương 34

“Kết quả kiểm tra là... cô ấy mang thai, thai được bảy tuần.”

Nói xong, Chu Vũ nhìn vào gương chiếu hậu.

Nhưng gương mặt của tổng giám đốc vẫn không biểu hiện chút cảm xúc nào.

...

Lúc bác sĩ La nói mình có thai, Lâm Vãn Ý vẫn ngẩn người.

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng có những chuyện, không phải cứ chuẩn bị là có thể dễ dàng chấp nhận được.

“Nếu không định giữ đứa trẻ này, tốt nhất nên nhanh chóng đến bệnh viện làm phẫu thuật.”

Nhìn thấy sau khi biết mình mang thai mà không có chút vui mừng nào của một người mẹ, bác sĩ La Nguyệt đã đoán được rằng, đối với sự xuất hiện của đứa bé này, thật ra Lâm Vãn Ý chưa từng chuẩn bị tâm lý.

“Cảm ơn bác sĩ La, tôi tạm thời có lẽ không sắp xếp được thời gian.”

Thẩm An Dao nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, âm thầm an ủi.

“Cố gắng đến bệnh viện làm phẫu thuật trước tuần thứ mười của thai kỳ.”

Với tư cách là bác sĩ, La Nguyệt chỉ có thể khuyên Lâm Vãn Ý sớm tiến hành thủ thuật, như vậy tổn hại đến cơ thể người mẹ là nhỏ nhất.

“Đàn chị, bọn em đi trước, để cô ấy suy nghĩ kỹ thêm đã.”

La Nguyệt gật đầu, nhìn theo bóng dáng Lâm Vãn Ý và Thẩm An Dao rời khỏi phòng khám rồi mới thu lại ánh mắt.

“Chị Ôn đến đón em à?”

“Lát nữa em tự lái xe về.”

Lâm Vãn Ý lắc đầu, gấp giấy siêu âm lại nhét vào túi xách.

“Để tớ xin nghỉ với trưởng khoa, đưa cậu về nhà.”

Thẩm An Dao thật sự không yên tâm để cô một mình lái xe về.

Lúc nãy, khi cô ấy thấy Lâm Vãn Ý cất tài liệu vào túi, đầu ngón tay còn run rẩy.

...

Lâm Vãn Ý đứng ở bậc thềm trước tòa nhà khám bệnh, ánh nắng chiếu rọi lên người nhưng chẳng mang lại chút hơi ấm nào.

Chân cô vừa bước xuống bậc tiếp theo thì một chiếc Maybach màu đen dừng lại trước mặt.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, cô liền nhận ra chủ nhân của chiếc xe này là ai.

Trong khoảnh khắc ấy, cô thật sự muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng lý trí mách bảo rằng: Có trốn cũng không thoát.

Cố Yến Chu xuất hiện ở đây, rất có thể là vì đã biết chuyện cô mang thai...

Cô từng nghĩ anh sẽ biết, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy.

Xe vừa dừng lại, Chu Vũ từ ghế phụ bước xuống, mở cửa sau xe.

“Cô Lâm, mời lên xe.”

Tay giấu trong tay áo của Lâm Vãn Ý dần siết chặt lại, cô đứng tại chỗ rất lâu rồi mới bước lên xe.

Cố Yến Chu ngồi bên trái, từ lúc cô lên xe đã luôn dõi theo cô.

Tài xế lái xe đến một con đường phong vắng vẻ gần bệnh viện, sau đó cùng Chu Vũ xuống xe hút thuốc.

“Cố tổng có chuyện gì muốn nói sao?”

Lâm Vãn Ý cảm nhận được ánh nhìn của người đàn ông, nhưng cô chỉ có thể hướng ánh mắt vào lưng ghế phía trước.

“Đứa trẻ này, em định tính sao?”

Cố Yến Chu không giấu diếm chuyện mình đã biết sự thật.

“Phá bỏ.”

Cô không cần suy nghĩ đã trả lời ngay lập tức.

Cố Yến Chu đã đoán trước cô sẽ nói vậy. Với câu trả lời này của Lâm Vãn Ý, anh không ngạc nhiên.

Một người bình thường đều sẽ chọn phá thai, dù sao đêm hôm đó giữa họ chỉ là một tai nạn.

“Xin lỗi.”

Khi nghe Cố Yến Chu nói ba chữ này, Lâm Vãn Ý không khỏi quay sang nhìn anh.

Nghe được lời xin lỗi từ anh, cô thật sự không ngờ đến.

“Nếu Cố tiên sinh không có chuyện gì khác, tôi xin phép đi trước.”

Ở cùng không gian nhỏ hẹp với Cố Yến Chu thế này, nói thật lòng, cô rất không thoải mái.

Lâm Vãn Ý không chờ người đàn ông phản hồi, lập tức mở cửa xe và bước xuống.

Chu Vũ thấy cô mở cửa xe liền vội đứng dậy.

Lâm Vãn Ý không quay đầu lại, cứ thế rời đi. Chu Vũ ra hiệu cho tài xế dập tắt điếu thuốc.

“Cố tổng...”

“Tìm lý do, tạm thời cho đoàn phim nghỉ.”

Chu Vũ quay lại nhìn Cố Yến Chu, tuy không hiểu vì sao lại phải làm vậy, nhưng nếu Cố tổng đã nói thì chắc chắn là có lý do.

Tối hôm đó, Chu Vũ gọi điện cho đạo diễn Giang: “Đạo diễn Giang, có một bộ phim mới cần ông qua ứng cứu gấp.”

12

0

2 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.