0 chữ
Chương 31
Chương 31
Tạ Thanh Việt thấy vậy vội vàng đi theo.
“Chỉ còn thiếu tám mươi triệu.”
“Nói thật là anh có tiền, nhưng không định đầu tư vào dự án của em. Dự án mà bên con trai chú hai em chọn có tỷ suất lợi nhuận cao hơn.”
Dù Tạ Thanh Việt là anh em của anh, nhưng khi nói đến đầu tư, Cố Yến Chu tuyệt đối không tùy tiện.
“Anh Yến ơi, ông cụ nhà em rõ ràng đang thử thách bọn em, nếu em làm không tốt bằng con trai chú hai, sau này anh sẽ không còn nhìn thấy em đâu, lần sau gặp chắc là em đang hát rong dưới chân cầu rồi.”
Tạ Thanh Việt túm lấy tay Cố Yến Chu, nói với vẻ khẩn thiết.
Ngay cả Chu Vũ đi phía sau cũng có chút cảm động.
“Vậy khi nào anh có thời gian đi ngang qua chân cầu thì sẽ đến cổ vũ em một chút.”
Cố Yến Chu tiếp tục đi về phía phòng họp, Tạ Thanh Việt đứng tại chỗ nhìn bóng lưng anh dần xa, bất giác đưa tay ra muốn níu lại.
Khi đi đến cửa phòng họp, Cố Yến Chu dừng bước.
“Đi viết cho nó một tấm séc.”
Chu Vũ sớm đã đoán được Cố tổng không thể nào thật sự mặc kệ, đặt tài liệu họp xuống bàn trong phòng họp rồi quay trở lại.
Tạ Thanh Việt vẫn chưa rời đi, thấy Chu Du quay lại, không nhịn được vỗ vai anh ta.
“Anh theo anh Yến bao lâu rồi, đoán xem tại sao anh ấy không chịu đầu tư vào dự án của tôi chứ?”
Trước giờ Tạ Thanh Việt toàn không làm ăn đàng hoàng, giờ hiếm lắm mới nghiêm túc một lần lại bị từ chối.
“Đi thôi, anh Tạ.”
“Sao, anh Yến bảo anh tiễn tôi à?”
Tạ Thanh Việt định ở lì chờ Cố Yến Chu họp xong sẽ nói lại lần nữa.
“Cố tổng bảo tôi viết cho anh một tấm séc.”
Cầm lấy tấm séc, Tạ Thanh Việt suýt nữa rơi nước mắt.
“Khóc thì che mắt lại đi, đừng làm rách séc, nếu rách rồi thì Cố tổng sẽ không viết lại cho đâu.”
Tạ Thanh Việt cẩn thận cất tấm séc vào ví.
“Giúp tôi nói với anh Yến là tôi đi trước, chiếc Shelby kia sửa xong nhớ cho tôi mượn vài ngày nữa...”
Nhìn Tạ Thanh Việt vào thang máy, Chu Vũ thở dài.
Anh ta cảm thấy để Tạ Thanh Việt đi hát rong dưới gầm cầu cũng không tệ lắm.
...
Đoàn phim quay gần một tháng, mọi người mới dần ăn ý với nhau.
Tiến độ quay phim cũng nhanh hơn trước khá nhiều.
Nhưng cùng với đó, Lâm Vãn Ý cảm thấy cơ thể mình ngày càng yếu.
Buổi sáng thức dậy thường buồn nôn vô cớ, hôm qua ăn tối xong chưa được bao lâu đã nôn hết ra.
Hôm nay phân cảnh của cô không nhiều, nên cô xin phép đạo diễn nghỉ một ngày định đến bệnh viện kiểm tra và nghỉ ngơi.
Cô cho Vi Vi nghỉ luôn một ngày, rồi đến bệnh viện nơi Thẩm An Dao đang công tác, lấy số khám của cô ấy.
Thẩm An Dao vốn đang gọi bệnh nhân theo thứ tự, nhưng khi nhìn thấy tên bệnh nhân, động tác trên tay cô ấy dừng lại, lập tức cầm điện thoại nhắn tin cho Lâm Vãn Ý.
[Vào thẳng đi, tớ không gọi tên nữa.]
Thẩm An Dao không dám tưởng tượng nếu mình không để ý mà gọi tên luôn, phòng khám này chắc chắn sẽ bị vây kín người.
Lâm Vãn Ý nhận được tin nhắn thì gõ cửa bước vào phòng khám.
“Cậu đến bệnh viện để đặc biệt thăm tớ à? Tớ đã nói là không được tăng thêm khối lượng công việc cho tớ rồi mà.”
Thẩm An Dao tuy nói vậy, nhưng khóe miệng lại không giấu được nụ cười.
“Hôm nay tớ thật sự không phải đến để thăm cậu, mà là đến khám bệnh.”
Nếu không phải vì gần đây nôn quá nhiều, cô còn định gắng gượng thêm chút nữa, chờ đến khi quay xong phân cảnh của mình rồi mới đến bệnh viện kiểm tra.
“Bị thương ở đâu? Để tớ xem nào...”
Nghe vậy, Thẩm An Dao lập tức bắt đầu kiểm tra.
“Không phải bị thương ngoài.”
“Cưng à, tớ là bác sĩ ngoại khoa đấy, nhưng cậu cứ nói triệu chứng đi, tớ cũng biết mấy khoa khác chút ít.”
Lúc học y đều phải học hệ thống toàn diện, thực tập cũng phải luân chuyển qua tất cả các khoa.
“Ban đầu tớ chán ăn, rất nhạy cảm với mùi, tuy chưa ảnh hưởng nhiều đến công việc. Nhưng mấy ngày gần đây tớ nôn nhiều quá, ăn cũng không vô...”
“Chỉ còn thiếu tám mươi triệu.”
“Nói thật là anh có tiền, nhưng không định đầu tư vào dự án của em. Dự án mà bên con trai chú hai em chọn có tỷ suất lợi nhuận cao hơn.”
Dù Tạ Thanh Việt là anh em của anh, nhưng khi nói đến đầu tư, Cố Yến Chu tuyệt đối không tùy tiện.
“Anh Yến ơi, ông cụ nhà em rõ ràng đang thử thách bọn em, nếu em làm không tốt bằng con trai chú hai, sau này anh sẽ không còn nhìn thấy em đâu, lần sau gặp chắc là em đang hát rong dưới chân cầu rồi.”
Tạ Thanh Việt túm lấy tay Cố Yến Chu, nói với vẻ khẩn thiết.
Ngay cả Chu Vũ đi phía sau cũng có chút cảm động.
“Vậy khi nào anh có thời gian đi ngang qua chân cầu thì sẽ đến cổ vũ em một chút.”
Cố Yến Chu tiếp tục đi về phía phòng họp, Tạ Thanh Việt đứng tại chỗ nhìn bóng lưng anh dần xa, bất giác đưa tay ra muốn níu lại.
“Đi viết cho nó một tấm séc.”
Chu Vũ sớm đã đoán được Cố tổng không thể nào thật sự mặc kệ, đặt tài liệu họp xuống bàn trong phòng họp rồi quay trở lại.
Tạ Thanh Việt vẫn chưa rời đi, thấy Chu Du quay lại, không nhịn được vỗ vai anh ta.
“Anh theo anh Yến bao lâu rồi, đoán xem tại sao anh ấy không chịu đầu tư vào dự án của tôi chứ?”
Trước giờ Tạ Thanh Việt toàn không làm ăn đàng hoàng, giờ hiếm lắm mới nghiêm túc một lần lại bị từ chối.
“Đi thôi, anh Tạ.”
“Sao, anh Yến bảo anh tiễn tôi à?”
Tạ Thanh Việt định ở lì chờ Cố Yến Chu họp xong sẽ nói lại lần nữa.
“Cố tổng bảo tôi viết cho anh một tấm séc.”
Cầm lấy tấm séc, Tạ Thanh Việt suýt nữa rơi nước mắt.
“Khóc thì che mắt lại đi, đừng làm rách séc, nếu rách rồi thì Cố tổng sẽ không viết lại cho đâu.”
“Giúp tôi nói với anh Yến là tôi đi trước, chiếc Shelby kia sửa xong nhớ cho tôi mượn vài ngày nữa...”
Nhìn Tạ Thanh Việt vào thang máy, Chu Vũ thở dài.
Anh ta cảm thấy để Tạ Thanh Việt đi hát rong dưới gầm cầu cũng không tệ lắm.
...
Đoàn phim quay gần một tháng, mọi người mới dần ăn ý với nhau.
Tiến độ quay phim cũng nhanh hơn trước khá nhiều.
Nhưng cùng với đó, Lâm Vãn Ý cảm thấy cơ thể mình ngày càng yếu.
Buổi sáng thức dậy thường buồn nôn vô cớ, hôm qua ăn tối xong chưa được bao lâu đã nôn hết ra.
Hôm nay phân cảnh của cô không nhiều, nên cô xin phép đạo diễn nghỉ một ngày định đến bệnh viện kiểm tra và nghỉ ngơi.
Cô cho Vi Vi nghỉ luôn một ngày, rồi đến bệnh viện nơi Thẩm An Dao đang công tác, lấy số khám của cô ấy.
[Vào thẳng đi, tớ không gọi tên nữa.]
Thẩm An Dao không dám tưởng tượng nếu mình không để ý mà gọi tên luôn, phòng khám này chắc chắn sẽ bị vây kín người.
Lâm Vãn Ý nhận được tin nhắn thì gõ cửa bước vào phòng khám.
“Cậu đến bệnh viện để đặc biệt thăm tớ à? Tớ đã nói là không được tăng thêm khối lượng công việc cho tớ rồi mà.”
Thẩm An Dao tuy nói vậy, nhưng khóe miệng lại không giấu được nụ cười.
“Hôm nay tớ thật sự không phải đến để thăm cậu, mà là đến khám bệnh.”
Nếu không phải vì gần đây nôn quá nhiều, cô còn định gắng gượng thêm chút nữa, chờ đến khi quay xong phân cảnh của mình rồi mới đến bệnh viện kiểm tra.
“Bị thương ở đâu? Để tớ xem nào...”
Nghe vậy, Thẩm An Dao lập tức bắt đầu kiểm tra.
“Không phải bị thương ngoài.”
“Cưng à, tớ là bác sĩ ngoại khoa đấy, nhưng cậu cứ nói triệu chứng đi, tớ cũng biết mấy khoa khác chút ít.”
Lúc học y đều phải học hệ thống toàn diện, thực tập cũng phải luân chuyển qua tất cả các khoa.
“Ban đầu tớ chán ăn, rất nhạy cảm với mùi, tuy chưa ảnh hưởng nhiều đến công việc. Nhưng mấy ngày gần đây tớ nôn nhiều quá, ăn cũng không vô...”
12
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
