TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Chương 20

Chiếc Maybach vừa đi, chiếc xe cô đặt qua ứng dụng cũng vừa đến nơi.

Về đến nhà, cô lau sạch nước mưa trên ô, định gấp lại, đợi có cơ hội sẽ trả lại.

Nhìn tay cầm ô có logo của xe Maybach, nghe nói một chiếc ô phiên bản như vậy rất đắt tiền.

Lâm Vãn Ý không biết nhiều về xe sang, nhưng đồ trên xe Cố Yến Chu, chắc chắn không rẻ...

Cô tiện tay dựng ô bên cửa, nhìn logo trên tay cầm, bỗng nhớ đến một chuyện.

Ba năm trước, có người đã tặng cô một chiếc ô tại sự kiện.

Khi đó studio của cô vừa mới khởi nghiệp, đến trợ lý bên cạnh cũng không có.

Lúc đầu Lâm Vãn Ý còn tưởng chiếc ô là do nhân viên khách sạn đưa cho cô.

Nhưng khi mang về nhà, cô phát hiện tay cầm có logo của Maybach.

Nhân viên khách sạn dù có tặng ô, cũng không thể tặng loại đắt tiền như vậy. Sau đó cô quay lại khách sạn để trả, thì người nhân viên nói có một quý ông nhờ anh ta chuyển giúp.

Lâm Vãn Ý không đoán được người đó là ai, vì lúc đó cô chỉ là một người vô danh trong giới.

Không thể có chuyện ai đó cất công như vậy chỉ để tặng cô một chiếc ô đắt đỏ.

Không tìm được chủ nhân, cô đành mang ô về nhà.

Sau đó chiếc ô đó vẫn nằm trong phòng kho của căn hộ.

Mãi đến lần này mang ô của Cố Yến Chu về, cô mới nhớ đến chiếc ô đã nằm ở đó suốt ba năm.

Nghĩ vậy, Lâm Vãn Ý vào kho tìm lại chiếc ô đó.

Hai chiếc ô đều là loại cán dài, cùng màu sắc, cùng chất liệu vải, ngay cả vân gỗ trên tay cầm cũng giống nhau y hệt.

Cô vốn không tin vào trùng hợp. Nếu cô đoán không sai, thì chủ nhân của cả hai chiếc ô đều là Cố Yến Chu.

Lâm Vãn Ý ngồi trên sofa, nhìn hai chiếc ô giống hệt trước mặt, chìm vào suy nghĩ.

Trả ô cho anh thì nhất định phải gặp mặt để cảm ơn.

Không trả, cứ để ở nhà thì mỗi lần nhìn thấy lại nghĩ đến người đó.

Sau một hồi do dự, cô quyết định cất cả hai chiếc ô vào góc sâu nhất trong kho.

Không thấy, thì cũng bớt phiền lòng...

...

Cố Yến Chu về thủ đô, việc đầu tiên không phải đến công ty, mà là về nhà cũ.

Bên ngoài mưa mỗi lúc một to, tài xế đã cố gắng dừng xe gần cửa biệt thự nhất có thể.

Nhưng khi Cố Yến Chu xuống xe, vẫn không tránh khỏi bị mưa tạt ướt.

Lưu Huệ An đang ngồi trên sofa trò chuyện với Cố Văn Xán, thấy con trai xuống xe mà không che ô, không khỏi càu nhàu: “Trời mưa to thế này mà con cũng lười che ô, có phải cứ phải bệnh rồi mới chịu nghe lời không?”

Cố Yến Chu tháo cúc áo khoác, đưa chiếc áo ướt cho dì giúp việc.

“Mấy bước thôi, không cần che.”

Dì giúp việc đưa thêm một cái khăn khô để anh lau người.

Tóc anh ướt đẫm, anh nói cảm ơn rồi dùng khăn lau qua loa vài cái.

“Ông xem con trai ông kìa, tôi nói cái gì nó cũng có lý do riêng của nó.”

Lưu Huệ An cãi không lại con trai, bèn quay sang Cố Văn Xán.

“Nó ba mươi rồi chứ có phải ba tuổi đâu, tự nó biết mình làm gì.”

Cố Yến Chu gấp khăn lại, tiện tay đặt lên tay vịn sofa.

Dì giúp việc thấy vậy liền thu khăn mang đi.

“Là hai mươi chín, chưa đến ba mươi.”

Nghe anh nói vậy, Cố Văn Xán và Lưu Huệ An đều quay sang nhìn.

Bình thường nói đến tuổi tác, con trai họ chưa bao giờ phản bác.

Hôm nay sao lại chấp nhặt từng câu từng chữ?

“Hai mươi chín cũng gần ba mươi rồi chứ gì? Con cũng không còn nhỏ nữa, khi nào mới chịu cưới vợ sinh con đây.”

Vừa nhắc đến tuổi tác, Lưu Huệ An lại bắt đầu không kiềm chế được cảm xúc. Trước đây đã nói bao nhiêu lần bảo con trai tìm bạn gái, nhưng anh cứ lờ đi.

Mỗi ngày chỉ biết ở công ty, nói thêm vài câu là lại không về nhà cũ nữa.

Thấy con trai không chủ động, bà tự mình mai mối, kết quả đối tượng đến nhà rồi, Cố Yến Chu lại trốn ra nước ngoài công tác.

Vài lần như vậy, bà cũng bỏ ý định sắp đặt xem mắt.

14

0

3 tháng trước

23 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.