TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 60
Chương 60: Chỉ khi ấy mới thật sự giàu sang

“Đi thắp hương bái Phật, cầu bình an!” Cẩm Triêu Triêu trả lời.

Phó Tiểu An cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh:

“Chị dâu, chị còn cần cầu bình an sao?”

Bùa hộ mệnh của chị ấy chính là “hack” mạnh nhất có thể giữ mạng.

Cô không tin lời Cẩm Triêu Triêu.

Cẩm Triêu Triêu khẽ mỉm cười, lắc đầu: “Chị không cần cầu bình an, nhưng chị cũng phải làm việc thiện, kết thiện duyên.”

Phó Tiểu An nhai đi nhai lại ba chữ “kết thiện duyên” chẳng lẽ chị dâu muốn đến Tịnh Đàn Tự để gặp ai đó?

Làm việc thiện không nhất thiết phải đến chùa, kết thiện duyên chẳng phải là đi gặp người sao?

Cô lập tức liếc nhìn Phó Đình Uyên, người vẫn ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt nghiêm túc.

Anh trai tốt của cô đúng là “hoàng đế không vội, thái giám đã gấp”.

---

Tại bàn ăn, ông cụ Phó nhìn Cẩm Triêu Triêu: “Con bé này, cháu về nhà họ Phó cũng được một thời gian rồi, ngày nào cũng bận rộn. Đình Uyên thì lại ít thời gian rảnh, nên ta nghĩ cả nhà chúng ta nên sắp xếp một chuyến du lịch cùng nhau.”

Cẩm Triêu Triêu nhướng mày: “Du lịch? Đi đâu ạ?”

Ông cụ Phó trầm ngâm một lát rồi nói: “Các cháu còn trẻ, cứ chọn nơi nào mà mình thích đi.”

Phó Tiểu An lập tức giơ tay: “Cháu muốn đi Maldives, đi du lịch nước ngoài!”

Phó Đình Uyên vừa xử lý xong công việc, đặt chiếc máy tính bảng xuống, ngẩng đầu lên nhìn Phó Tiểu An đầy chán ghét: “Em muốn đi thì tự đi đi!”

Phó Tiểu An bĩu môi: “Em muốn đi với chị dâu, ai thèm đi với anh chứ!”

Phó Đình Uyên lạnh lùng liếc cô em gái một cái, ánh mắt đầy khinh bỉ: “Vừa hay anh cũng không muốn dẫn em theo.”

Ông cụ Phó dưới bàn liền giơ chân đạp Phó Tiểu An một cái thật mạnh.

Phó Tiểu An đau điếng quay đầu lại, trừng mắt nhìn ông nội: “Ông ơi! Ông đạp cháu làm gì?”

Ông cụ tức đến mức muốn đánh người.

Con bé ngốc này!

Ông đề nghị đi du lịch chẳng lẽ thật sự là vì muốn đi du lịch sao?

Rõ ràng là để tạo cơ hội cho Cẩm Triêu Triêu và Phó Đình Uyên sớm nảy sinh tình cảm.

Kết quả thì sao? Nó lại tự biến mình thành cái bóng đèn 1000 watt, chiếu sáng chói chang.

Trái lại, Cẩm Triêu Triêu không nghĩ nhiều: “Nếu Tiểu An muốn đi, em có thể đi cùng chị. Nếu mọi người đều có thời gian, đi chung sẽ càng vui hơn.”

Phó Tiểu An vỗ tay tán thưởng: “Chị dâu vẫn là tuyệt nhất! Đến lúc đó em có thể dẫn theo bạn không?”

Phó Đình Uyên liếc cô một cái sắc bén như dao: “Em còn muốn dẫn ai theo?”

Phó Tiểu An chột dạ lè lưỡi.

Cô chỉ mới yêu đương thôi, còn chưa đến mức ra mắt gia đình.

Vì thế, cô bèn vỗ vai Tư Minh Dạ: “Dẫn Minh Dạ đi chứ sao! Tiểu Minh Dạ nhà chúng ta đẹp trai thế này, nhất định phải đưa theo.”

Tư Minh Dạ được khen, lập tức vươn cổ, ưỡn thẳng lưng, ra dáng một “ông cụ non”: “Chị Tiểu An, em có thể tự chăm sóc bản thân, sẽ không gây phiền phức cho mọi người.”

Phó Tiểu An véo má phúng phính của cậu bé:

“Ôi ôi ôi! Sao trên đời lại có đứa bé ngoan thế này chứ? Chị thích em quá!”

Cẩm Triêu Triêu nói với Phó Tiểu An: “Trừ ngày mai ra, lúc nào chị cũng rảnh.”

Cô tuy là thầy bói, nhưng mệnh con người sao có thể tính hết được?

Có câu: “Mệnh càng tính càng mỏng”, những người có số mệnh tốt thật sự sẽ không xem bói.

Một khi đã nảy sinh ý nghĩ muốn xem mệnh, ít nhiều gì cũng sẽ gặp phải kiếp nạn.

Tiệm của cô cũng không cần mở cửa mỗi ngày.

Không đợi Phó Tiểu An lên tiếng, Phó Đình Uyên chủ động nói: “Tôi sẽ sắp xếp thời gian, xong sẽ báo lại với mọi người.”

Phó Tiểu An bĩu môi.

Nếu anh trai đi, vậy thì cô không thể dẫn bạn trai theo rồi.

Nhưng cũng không sao, có thể đi chơi với chị dâu là vui lắm rồi!

Ông cụ Phó nhìn thấy cảnh này, hài lòng gật đầu.

Đến gần ngày đi du lịch, ông sẽ giả vờ nói mình không khỏe rồi ở nhà.

Như vậy, bọn trẻ sẽ có đủ không gian riêng.

Ông còn mong sớm có chắt bồng đây!

Trong bữa ăn, ai nấy đều ăn uống yên tĩnh nhưng không khí lại vô cùng hài hòa.

Sau bữa tối, mọi người ai về phòng nấy.

Tầm hơn chín giờ tối, cửa phòng Cẩm Triêu Triêu vang lên tiếng gõ.

Người đến không ai khác chính là thím Trương đã xin nghỉ sáng nay.

Bà cầm trên tay một giỏ tre sạch sẽ, bên trong đầy ắp hạt dưa, lạc, táo đỏ và nhiều loại hạt khô khác.

“Cẩm tiểu thư, thật sự cảm ơn cô nhiều lắm! Con gái tôi hôm nay đi bệnh viện khám, phát hiện bị bệnh về tuyến vυ". May mà phát hiện sớm, có thể điều trị kịp thời.”

Thím Trương nhớ lại lời bác sĩ, đến giờ vẫn còn thấy sợ hãi.

Bác sĩ nói, bệnh của con gái bà phát triển rất nhanh.

Nếu muộn thêm một tháng nữa, sẽ chuyển thành giai đoạn cuối. Đến lúc đó, dù có tốn nhiều tiền cũng chưa chắc chữa khỏi.

Nhưng hiện tại phát hiện sớm, chỉ cần làm phẫu thuật rồi uống thuốc điều trị là có thể khỏi.

Cẩm Triêu Triêu nghe vậy, dịu dàng mỉm cười: “Thím Trương khách sáo rồi. Thím làm việc ở nhà họ Phó, luôn tận tụy chăm sóc mọi người, giúp thím một chút cũng là chuyện nên làm.”

Thím Trương vội vàng lắc đầu:

“Không đâu, Cẩm tiểu thư! Với cô, có thể là chuyện nhỏ, nhưng với tôi, cô đã cứu một mạng người. Trương Vĩnh Lan tôi thề từ nay sẽ trung thành với nhà họ Phó, cũng trung thành với cô!”

“Đây đều là hoa quả quê nhà tôi tự trồng, mong cô không chê.”

Không có gì quá quý giá để tặng, mà những thứ bình thường thì cô Cẩm không thiếu, nên bà chọn đem biếu chút đặc sản quê nhà.

Những món này đều là thực phẩm sạch, tuy không đắt đỏ nhưng chứa đựng tấm lòng.

Cẩm Triêu Triêu nhận giỏ tre: “Thím có lòng rồi. Mấy quả táo này nhìn rất đẹp, là táo kim ti tiểu phải không? Vừa hay tôi cần dùng để nấu trà dưỡng sinh mỗi ngày, vậy tôi xin nhận.”

Những hạt dưa, lạc, táo trong giỏ đều là hàng tuyển chọn, có thể thấy thím Trương rất có tâm.

Thím Trương thấy cô nhận quà, vui mừng gật đầu liên tục: “Cẩm tiểu thư là ân nhân của tôi, tôi sẽ luôn ghi nhớ điều này. Giờ tôi không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa!”

Cẩm Triêu Triêu nhìn theo bóng lưng vui vẻ của bà.

Cô mang giỏ tre vào phòng, lấy hạt dưa, lạc và táo đỏ, đặt lên bàn thờ bà nội.

Bà nội vui vẻ bay ra, vừa cắn hạt dưa vừa lẩm bẩm: “Ôi chao, Triêu Triêu à, từ khi cháu đến nhà họ Phó, phúc khí của cháu tăng nhanh thật đấy. Mới có bao lâu mà đã gấp đôi rồi này.”

Cẩm Triêu Triêu lập tức chìm vào ý thức, kiểm tra thì thấy đúng là vậy thật.

Cô đã tích lũy được 12 năm công đức!

Những điều này chắc chắn không thể chỉ do một mình Lãnh Vũ đạt được trong thời gian ngắn.

Cẩm Triêu Triêu lấy điện thoại ra, gọi cho Tần Chính Nam.

Điện thoại kết nối, Tần Chính Nam lễ phép lên tiếng: “Cẩm tiểu thư, cô tìm tôi có chuyện gì sao?”

Cẩm Triêu Triêu mỉm cười hỏi: “Nhà họ Tần dạo này thế nào rồi?”

Tần Chính Nam đáp: “Rất tốt, vô cùng tốt. Chưa đầy một tháng, mọi trật tự cần có đã được khôi phục. Hơn nữa, lợi nhuận trên thị trường chứng khoán đã gấp đôi năm ngoái. Tôi đã chuẩn bị một lô hàng cứu trợ để quyên góp cho vùng thiên tai, coi như việc thiện đầu tiên tôi có thể làm để báo đáp phúc khí mà cô đã ban cho.”

Cẩm Triêu Triêu hài lòng mỉm cười: “Tần tiên sinh làm tốt lắm. Khi đạt được thành công, phải biết san sẻ cho thiên hạ. Lòng tốt mà anh gửi đến xã hội rồi sẽ quay lại với anh gấp bội. Nhờ vậy, địa vị và sự giàu có của anh sẽ ngày càng vững chắc.”

Nếu mỗi người sau khi kiếm được tiền chỉ giữ lại cho riêng mình, khi dòng tiền không lưu thông, ai cũng sẽ trở nên nghèo khó.

Nhưng nếu kiếm được tiền rồi lại để tiền lưu thông, sau đó tìm cách kiếm lại, tài sản sẽ luôn dồi dào.

Tiền một khi được luân chuyển, của cải sẽ không ngừng gia tăng, tất cả mọi người cũng sẽ cùng nhau trở nên giàu có.

Nhất là những người phú quý, tuyệt đối không nên chỉ biết hưởng thụ cho riêng mình. Người có lòng nhân hậu, rộng rãi làm từ thiện mới có thể thực sự đạt được phú quý bền vững.

20

0

3 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.