TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 57
Chương 57: Cô sẽ bảo vệ anh như người nhà

Dường như Thịnh Ảnh đã bước vào một không gian hư ảo.

Hắn không dám cử động lung tung, chỉ có thể để mặc mình ngã xuống đất, nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng.

Hắn muốn chạy trốn, nhưng không gian khép kín này hoàn toàn không cho hắn cơ hội.

Hắn nhớ lại dáng vẻ của Cẩm Triêu Triêu, chỉ cảm thấy người phụ nữ này thật sự quá tà môn.

Nhà họ Phó.

Cẩm Triêu Triêu cảm nhận được có người chạm vào trận pháp trong tiệm, nhưng cô không vội vàng. Một số người chỉ khi bị dạy dỗ mới có thể học được cách ngoan ngoãn.

Sáng sớm hôm sau.

Phó Tiểu An tung tăng chạy đến tìm Cẩm Triêu Triêu: “Chị dâu, đây là quà em tặng chị.”

Trong tay cô ôm một chiếc hộp lớn, bên trong chứa đầy những món quà nhỏ đủ loại.

Cẩm Triêu Triêu nhận lấy hộp, đặt lên bàn, mỉm cười dịu dàng: “Tiểu An, sao lại nghĩ đến chuyện tặng quà cho chị vậy?”

Phó Tiểu An đáp: “Dù không đáng bao nhiêu tiền, nhưng đây là tấm lòng của em. Chị dâu, chị có muốn gì không? Em có thể mua tặng chị.”

Nghe vậy, Cẩm Triêu Triêu liền nhớ đến rượu mà cô đã uống trong buổi tiệc hôm qua.

“Rượu La Romanee-Conti và các dòng rượu từ nhà Lafite, chị muốn đặt một lô để sưu tầm.”

Người trong giới Huyền Môn có số phận trắc trở, nhưng mỗi thế hệ đều sưu tầm một số thứ để phòng khi cần thiết.

Cô đang đeo trang sức do tiền bối để lại, đương nhiên cũng phải để lại thứ gì đó cho hậu bối.

Rượu vang có thể lưu trữ, càng để lâu, hương vị càng đậm đà và tinh tế.

Phó Tiểu An búng tay một cái: “Chuyện này cứ tìm anh trai em! Anh ấy hiểu rõ hơn em. Rượu của nhà nào ngon, vụ nho năm nào được mùa, cách bảo quản, vận chuyển, đặt hàng ra sao, anh ấy là chuyên gia đấy.”

Cẩm Triêu Triêu ngập ngừng: “Anh ấy bận lắm, liệu có làm phiền không?”

Lúc này, cánh cửa phòng bên cạnh mở ra.

Phó Đình Uyên hôm nay mặc một bộ vest trắng, phần eo được may vừa khít làm nổi bật vòng eo thon gọn của anh. Đúng chuẩn vai rộng eo hẹp, phong thái nho nhã như ánh trăng, sắc trắng tinh khôi càng làm anh trông như một viên ngọc sáng.

“Đi theo tôi.” Phó Đình Uyên nói.

Phó Tiểu An đẩy Cẩm Triêu Triêu về phía trước: “Đi nhanh đi chị dâu, chắc chắn anh em muốn đưa chị đi xem bộ sưu tập của anh ấy đấy.”

Hầm rượu dưới lòng đất.

Cẩm Triêu Triêu chưa từng thấy hầm rượu nào lớn đến vậy.

Trên những giá gỗ chất đầy rượu vang các loại, nhiều chai còn phủ bụi dày, trông khá bẩn.

Phó Đình Uyên chỉ vào một hàng rượu, nói: “Đây đều là rượu quý của gia đình, trong đó có cả Lafite 1982. Dù thị trường không còn bán, nhưng tôi vẫn còn vài chai.”

Tối qua, trong bữa tiệc, Cẩm Triêu Triêu nghe Trần phu nhân nói bà ấy hình như vẫn còn giữ vài chai rượu này.

Phó Đình Uyên tiếp tục: “Nếu cô thích, tôi tặng cô một nửa. Ngoài chỗ rượu trên giá này, những chai còn lại trên thị trường vẫn có bán. Loại tốt nhất là dòng vàng của Petrus năm 1994, Margaux năm 2010…”

Sau khi tham quan hầm rượu, hai tiếng đã trôi qua.

Dựa theo danh sách Phó Đình Uyên liệt kê, Cẩm Triêu Triêu đánh dấu số lượng cần đặt.

Phó Đình Uyên không ngờ cô lại muốn nhiều như vậy: “Việc này cần thời gian, nhanh nhất cũng phải ba tháng, cô không vội chứ?”

Cẩm Triêu Triêu đương nhiên không vội: “Vậy làm phiền anh rồi. Khi hàng về đến cảng, tôi tự đi lấy, không cần phiền anh vận chuyển đến nhà.”

Phó Đình Uyên biết cô có không gian thu nhận đồ vật nên gật đầu: “Được, khi hàng về tôi sẽ liên lạc.”

Những chai rượu vang thượng hạng không có sẵn trong nước.

Không phải do công nghệ sản xuất trong nước kém, mà vì điều kiện tự nhiên của vườn nho rất quan trọng.

Rượu ngon là một loại xa xỉ phẩm được tạo ra từ môi trường hoàn hảo.

Hai người ra khỏi hầm rượu, Cẩm Triêu Triêu phát hiện Phó Đình Uyên đã trở lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.

Cô dừng bước, quay lại nhìn anh.

Phó Đình Uyên cũng dừng lại, có hơi nghi hoặc: “Còn chuyện gì sao?”

Cẩm Triêu Triêu vươn tay, chọc nhẹ lên gò má căng cứng của anh: “Con người sống một đời là để vui vẻ, cười một chút thì sẽ gặp nhiều may mắn hơn.”

Ngón tay mềm mại của cô lướt qua gương mặt anh, khiến sống lưng anh bất giác cứng đờ, như thể bị đông cứng tại chỗ.

Thấy anh không phản ứng, Cẩm Triêu Triêu bực bội, dùng tay nhéo hai bên khóe miệng anh kéo lên: “Như thế này này, nhếch môi lên cười một chút. Phó tiên sinh, có ai từng nói với anh là anh rất đẹp trai chưa. Nếu cười nhiều hơn, sẽ còn đẹp trai hơn nữa.”

Phó Đình Uyên như một chú mèo nhỏ bị cô đùa giỡn, hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào.

Trong cuộc đời anh, chưa từng có điều gì đáng để anh cười cả.

Dù vui hay buồn, anh cũng không thích bộc lộ cảm xúc.

Nhưng nhìn vào gương mặt rạng rỡ của Cẩm Triêu Triêu, khóe môi anh bất giác khẽ cong lên, dù đó là một nụ cười không được tự nhiên.

Cẩm Triêu Triêu khen ngợi: “Đúng rồi đấy, cười nhiều hơn, sau này sẽ càng đẹp trai.”

Nụ cười của Phó Đình Uyên chỉ thoáng qua, giọng nói trầm thấp như tiếng cello:

Anh đáp lại một chữ: “Được.”

Cẩm Triêu Triêu tiến lên bấm thang máy, vừa cười vừa nói: “Phó Đình Uyên, chắc anh không ghét tôi đâu nhỉ?”

Phó Đình Uyên đi theo cô, nhìn người phụ nữ chỉ cao đến vai anh, nghiêng đầu hỏi: “Tại sao tôi phải ghét cô?”

“Dù gì tôi cũng đã chiếm mất vị trí vợ của anh, khiến anh không thể ở bên người mình thích.” Cẩm Triêu Triêu cảm thấy áy náy, nhưng tuyệt đối không có ý định rút lui.

Phó Đình Uyên cau mày nhìn cô: “Ai nói với cô tôi có người mình thích?”

Cẩm Triêu Triêu tất nhiên sẽ không bán đứng Phó Tiểu An, chỉ cười vui vẻ: “Tôi đoán vậy thôi. Lúc trước anh phản đối kết hôn với tôi, chẳng lẽ không phải vì anh có người trong lòng à?”

Phó Đình Uyên cười lạnh: “Tôi phản đối nghĩa là tôi có người mình thích sao? Cẩm Triêu Triêu, đừng suy nghĩ lung tung. Tôi chỉ đơn giản không muốn sống chung với một người xa lạ thôi.”

Nghe vậy, Cẩm Triêu Triêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần anh không có người trong lòng là tốt rồi.

“Vậy bây giờ tôi còn là người xa lạ không? Phó tiên sinh, chúng ta có thể làm bạn trước, tìm hiểu nhau. Ví dụ như, anh thích gì, tôi có thể tặng quà cho anh.” Cẩm Triêu Triêu cảm thấy cô đã kết hôn với anh, cô sẽ bảo vệ anh như một người thân.

Từ nhỏ đến lớn, Phó Đình Uyên chưa từng nghe ai nói sẽ tặng quà cho anh.

Thang máy dừng lại ở tầng một, Cẩm Triêu Triêu thấy anh vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời, bèn chủ động đề nghị: “Không cần vội, lúc nào anh nghĩ ra thì nói với tôi nhé!”

Cô bước đi trên đôi giày cao gót xinh đẹp, dáng người uyển chuyển, dần khuất bóng nơi cửa thang máy.

Nhà ăn.

Bảo mẫu mỉm cười bưng bát canh gà nhân sâm nóng hổi đến trước mặt Cẩm Triêu Triêu, nói: “Cẩm tiểu thư, dạo này cô về muộn quá, phải uống nhiều một chút cho bổ nhé.”

Cẩm Triêu Triêu nhìn bảo mẫu, một người phụ nữ ngoài bốn mươi, ánh mắt trong sáng, nụ cười vô cùng rạng rỡ. Nhưng hôm nay, cung tử nữ trên mặt bà lại tối sầm, đây là dấu hiệu cho thấy con cái có thể sắp gặp bệnh nặng.

Cô cất giọng hỏi: “Thím Trương, thím có mấy đứa con?”

Thím Trương đáp: “Tôi có ba đứa, hai trai một gái. Con gái út năm nay mới lấy chồng.”

Cẩm Triêu Triêu khuấy nhẹ bát canh, khẽ gật đầu: “Tôi thấy cung tử nữ của thím có điềm bất ổn, tốt nhất nên nhắc bọn trẻ đi kiểm tra sức khỏe.”

Thím Trương biết cô có khả năng đặc biệt, một khi cô đã mở miệng thì chắc chắn không thể sai được.

Bà sững sờ trong giây lát, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cung kính cúi đầu ba lần, giọng nói đầy biết ơn: “Cảm ơn Cẩm tiểu thư đã nhắc nhở, cảm ơn, cảm ơn nhiều lắm!”

Nói xong, bà lập tức gọi điện thoại cho các con.

18

0

3 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.