0 chữ
Chương 54
Chương 54: Như có ngàn lời muốn nói, lại chẳng biết mở lời từ đâu
Cẩm Triêu Triêu gõ nhẹ lên đầu cô ấy: “Lên phòng chị, chị pha trà cho em uống.”
Phó Tiểu An nhìn chai nước khoáng lạnh trong tay, không hề lưu luyến mà theo Cẩm Triêu Triêu lên lầu.
Trong phòng Cẩm Triêu Triêu.
Ấm trà nhỏ trên bàn bốc lên làn khói mỏng, tiếng nước sôi sùng sục như một bản nhạc nóng bỏng.
Cẩm Triêu Triêu lấy ra một hộp trà an thần do chính cô điều chế, cho vào ấm, đun trong mười phút rồi tắt bếp.
“Loại trà này giúp điều hòa gan, thư giãn tinh thần, thanh nhiệt giải độc. Em có thể uống nhiều một chút. Nhìn bộ dạng hưng phấn của em, có phải dạo gần đây ngày nào cũng chỉ ngủ vài tiếng đúng không?” Cẩm Triêu Triêu rót trà vào tách, đưa cho Phó Tiểu An.
Phó Tiểu An cảm động vô cùng: “Chị dâu, chị thật tốt, quan sát kỹ quá! Năm mười hai tuổi, ba mẹ em mất do tai nạn. Ông nội và anh trai đều là đàn ông, chỉ quan tâm đến những chuyện lớn, không ai để ý đến cảm xúc nhỏ nhặt của em.”
Ấy vậy mà Cẩm Triêu Triêu chỉ cần nhìn một cái đã biết cô ấy đang yêu.
Còn nhận ra cô không ngủ đủ giấc.
Cẩm Triêu Triêu đưa tách trà cho Phó Tiểu An, liếc cô một cái, mỉm cười nói: “Chỉ là một tách trà thôi. Mau uống rồi đi ngủ, chị đảm bảo em sẽ ngủ một giấc đến sáng, tinh thần phơi phới.”
Phó Tiểu An cảm thấy tim mình ấm áp, nâng tách trà nhấp một ngụm nhỏ.
Giây tiếp theo, cô nhăn mặt suýt khóc: “Chị dâu, chị cho cái gì vào trà thế? Sao khó uống quá vậy?”
Không phải đắng, mà còn khó chịu hơn cả vị đắng.
Cẩm Triêu Triêu cũng rót một tách cho mình, thản nhiên đáp: “Dược liệu phối với nhân sâm năm trăm năm. Không phải ai cũng có cơ hội được uống đâu.”
Phó Tiểu An trợn tròn mắt, liếʍ môi, cảm nhận dư vị kỳ lạ trong miệng: “Nhân sâm năm trăm năm mà đem đi pha trà? Chị dâu, chị rốt cuộc giàu đến mức nào vậy?”
Nhà họ Phó rất giàu, xếp hạng trong top mười cả nước, là gia tộc danh giá và quyền lực.
Nhưng ngay cả họ cũng không có nhân sâm năm trăm năm.
Đây là loại dược liệu quý hiếm đã tuyệt tích từ lâu, theo sự phát triển của thời đại, trên Trái Đất gần như không còn tìm thấy nữa.
Cẩm Triêu Triêu khẽ cười: “Nhìn em như chưa từng thấy thế giới bao giờ ấy… Nhân tiện, chị có quà cho em.”
Cô đứng dậy, lấy từ ngăn kéo ra một chiếc hộp gấm thêu họa tiết xanh đậm.
Mở hộp ra, bên trong là một chuỗi vòng cổ ngọc trai.
Những viên ngọc trai từ nhỏ đến lớn được xâu thành một chuỗi tinh xảo.
Cô đưa hộp cho Phó Tiểu An: “Chuỗi này là ngọc trai hoàng gia từ thời Tống, hoàn toàn tự nhiên. Đặc biệt, viên ngọc lớn nhất bên dưới là độc nhất vô nhị.”
Bạch Dạ Hi đúng là có con mắt nhìn đồ quý.
Những món trang sức hắn sưu tập, cái nào cũng là bảo vật vô giá.
Cô vẫn còn bốn chuỗi ngọc trai khác, trong đó có một chuỗi màu hồng, giá trị còn cao gấp mấy lần chuỗi này.
Phó Tiểu An ôm lấy hộp gấm, kinh ngạc đến mức cả buổi không nói nên lời: “Chị dâu, món đồ quý như vậy, chị thực sự muốn tặng em sao?”
Cô là thiên kim nhà họ Phó, từ nhỏ đã tiếp xúc với trang sức xa xỉ nên biết rõ giá trị của món này.
Chuỗi ngọc trai hoàn mỹ thế này, ở bất kỳ cửa hàng trang sức nào cũng có thể trở thành bảo vật trấn tiệm.
Ngay cả những thương hiệu thời trang nổi tiếng quốc tế cũng không có món trang sức nào quý giá đến thế.
Cẩm Triêu Triêu cầm tách trà, nhấp một ngụm đầy thanh tao: “Em không nghe nhầm đâu, tặng em đấy!”
Phó Tiểu An đặt hộp xuống, chạy tới ôm chầm lấy Cẩm Triêu Triêu: “Chị dâu, em yêu chị! Chị là thần của em, cảm động chết mất!”
Sau này, nếu Phó Đình Uyên dám phụ bạc Cẩm Triêu Triêu, cô là người đầu tiên không đồng ý.
Cẩm Triêu Triêu cười, vỗ nhẹ lên vai cô: “Yêu chị thì uống hết trà đi. Yêu đương thì được, nhưng đừng tổn hại đến sức khỏe.”
Phó Tiểu An cầm tách trà, đợi nguội bớt rồi uống cạn một hơi.
Có một người chị dâu yêu thương mình đến thế, dù trà có khó uống đến đâu cũng hóa thành vị ngọt.
Cô uống liền mấy tách rồi mới bị Cẩm Triêu Triêu đuổi về phòng ngủ.
Vừa bước ra khỏi phòng, cô liền thấy cửa phòng bên cạnh mở ra.
Phó Đình Uyên mặc áo ngủ đứng ở cửa, nhìn cô chằm chằm: “Khuya thế này còn chưa ngủ?”
Phó Tiểu An dừng bước, nhìn anh trai, có hơi bực bội: “Anh, sáng nay anh đi cùng chị dâu, nhưng chiều lại về một mình. Anh không lo chị ấy gặp nguy hiểm à? Hay chị ấy chưa về mà anh cũng chẳng thèm hỏi?”
Phó Đình Uyên nghe lời trách móc vô cớ, nhướng mày lạnh lùng: “Ai nói anh không lo, cũng không hỏi thăm?”
Phó Tiểu An bắt ngay điểm quan trọng: “Anh lo rồi à? Cũng đã hỏi rồi à?”
Phó Đình Uyên nhìn cô bằng ánh mắt băng giá: “Khuya thế này còn chưa ngủ, em chán sống rồi à?”
Phó Tiểu An giơ hộp quà ra khoe: “Chị dâu tặng đấy, anh còn chưa từng tặng em món nào quý như vậy đâu. Anh à, tỉnh lại đi, trên đời này không ai tốt hơn chị dâu đâu. Cưới được chị ấy, chắc kiếp trước anh cứu cả ngân hà đấy!”
Vừa xinh đẹp vừa thông minh, lại còn giàu có và hào phóng.
Nhân sâm năm trăm năm mà cũng đem đi pha trà.
Chị dâu cô đúng là thâm tàng bất lộ!
Phó Tiểu An lon ton chạy về phòng.
Phó Đình Uyên bước ra khỏi phòng, gõ cửa phòng Cẩm Triêu Triêu.
Cửa mở ra, anh thấy cô đứng đó, mặc bộ đồ ngủ đơn giản, tóc đen như lụa, gương mặt tinh xảo, đẹp đến nao lòng.
“Anh tìm tôi có việc gì à?” Cô tò mò hỏi.
Ánh đèn hành lang dịu nhẹ kéo dài bóng dáng cao lớn của Phó Đình Uyên. Giọng anh hơi khàn: “Chiều nay cô nói có việc phải đi với Tích lão, mọi chuyện đã giải quyết xong chưa?”
“Giải quyết xong rồi, cảm ơn anh đã quan tâm.” Cẩm Triêu Triêu nở nụ cười rạng rỡ, giọng điệu lễ phép.
Dù cô cười, nhưng Phó Đình Uyên vẫn cảm nhận được sự xa cách.
Trong lòng anh chợt dâng lên cảm giác khó chịu.
“Vậy thì tốt, khuya rồi, ngủ sớm đi.”
Cẩm Triêu Triêu ngọt ngào đáp: “Vâng, chúc anh ngủ ngon!”
“Ngủ ngon.”
Cửa phòng khép lại.
Phó Đình Uyên đứng trước cửa rất lâu, mới thở ra một hơi nặng nề.
Như có ngàn lời muốn nói, lại chẳng biết mở lời từ đâu…
---
Hôm sau, Cẩm Triêu Triêu ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị đến dự tiệc của Thẩm Ngọc Lan.
Bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn Thịnh Thế nổi tiếng ở Đế Đô.
Những người tham dự đều là các quý cô, hàng loạt siêu xe ra vào tấp nập, những người phụ nữ từ trong xe bước xuống đều ăn mặc lộng lẫy, kiều diễm.
Vừa xuống xe, Cẩm Triêu Triêu đã chạm mặt Lưu Y Uyển.
Hai người mắt chạm mắt, Lưu Y Uyển khẽ hừ lạnh, kiêu ngạo quay đầu đi, nhấc cao tà váy rộng của mình, như một con công bảy sắc, đi trước Cẩm Triêu Triêu một bước, tiến vào hội trường.
Cẩm Triêu Triêu chỉ nhẹ nhàng chỉnh lại váy áo, không để tâm mà khẽ cười, sau đó cũng bước vào trong.
Hôm nay, Thẩm Ngọc Lan mời rất nhiều tiểu thư danh giá của các gia tộc hào môn, độ tuổi từ mười tám đến bốn mươi tám.
Cô ấy đã chuẩn bị sẵn các tiết mục như hòa nhạc, thưởng rượu, thưởng trà, thưởng hương, và ở mỗi phần đều có phần thưởng hấp dẫn.
Thẩm Ngọc Lan nhìn thấy Cẩm Triêu Triêu đến liền mỉm cười bước tới chào đón:
"Cẩm tiểu thư, cô có thể đến dự tiệc của tôi, thật sự làm tôi rất vui!"
Phó Tiểu An nhìn chai nước khoáng lạnh trong tay, không hề lưu luyến mà theo Cẩm Triêu Triêu lên lầu.
Trong phòng Cẩm Triêu Triêu.
Ấm trà nhỏ trên bàn bốc lên làn khói mỏng, tiếng nước sôi sùng sục như một bản nhạc nóng bỏng.
Cẩm Triêu Triêu lấy ra một hộp trà an thần do chính cô điều chế, cho vào ấm, đun trong mười phút rồi tắt bếp.
“Loại trà này giúp điều hòa gan, thư giãn tinh thần, thanh nhiệt giải độc. Em có thể uống nhiều một chút. Nhìn bộ dạng hưng phấn của em, có phải dạo gần đây ngày nào cũng chỉ ngủ vài tiếng đúng không?” Cẩm Triêu Triêu rót trà vào tách, đưa cho Phó Tiểu An.
Phó Tiểu An cảm động vô cùng: “Chị dâu, chị thật tốt, quan sát kỹ quá! Năm mười hai tuổi, ba mẹ em mất do tai nạn. Ông nội và anh trai đều là đàn ông, chỉ quan tâm đến những chuyện lớn, không ai để ý đến cảm xúc nhỏ nhặt của em.”
Còn nhận ra cô không ngủ đủ giấc.
Cẩm Triêu Triêu đưa tách trà cho Phó Tiểu An, liếc cô một cái, mỉm cười nói: “Chỉ là một tách trà thôi. Mau uống rồi đi ngủ, chị đảm bảo em sẽ ngủ một giấc đến sáng, tinh thần phơi phới.”
Phó Tiểu An cảm thấy tim mình ấm áp, nâng tách trà nhấp một ngụm nhỏ.
Giây tiếp theo, cô nhăn mặt suýt khóc: “Chị dâu, chị cho cái gì vào trà thế? Sao khó uống quá vậy?”
Không phải đắng, mà còn khó chịu hơn cả vị đắng.
Cẩm Triêu Triêu cũng rót một tách cho mình, thản nhiên đáp: “Dược liệu phối với nhân sâm năm trăm năm. Không phải ai cũng có cơ hội được uống đâu.”
Phó Tiểu An trợn tròn mắt, liếʍ môi, cảm nhận dư vị kỳ lạ trong miệng: “Nhân sâm năm trăm năm mà đem đi pha trà? Chị dâu, chị rốt cuộc giàu đến mức nào vậy?”
Nhưng ngay cả họ cũng không có nhân sâm năm trăm năm.
Đây là loại dược liệu quý hiếm đã tuyệt tích từ lâu, theo sự phát triển của thời đại, trên Trái Đất gần như không còn tìm thấy nữa.
Cẩm Triêu Triêu khẽ cười: “Nhìn em như chưa từng thấy thế giới bao giờ ấy… Nhân tiện, chị có quà cho em.”
Cô đứng dậy, lấy từ ngăn kéo ra một chiếc hộp gấm thêu họa tiết xanh đậm.
Mở hộp ra, bên trong là một chuỗi vòng cổ ngọc trai.
Những viên ngọc trai từ nhỏ đến lớn được xâu thành một chuỗi tinh xảo.
Cô đưa hộp cho Phó Tiểu An: “Chuỗi này là ngọc trai hoàng gia từ thời Tống, hoàn toàn tự nhiên. Đặc biệt, viên ngọc lớn nhất bên dưới là độc nhất vô nhị.”
Bạch Dạ Hi đúng là có con mắt nhìn đồ quý.
Cô vẫn còn bốn chuỗi ngọc trai khác, trong đó có một chuỗi màu hồng, giá trị còn cao gấp mấy lần chuỗi này.
Phó Tiểu An ôm lấy hộp gấm, kinh ngạc đến mức cả buổi không nói nên lời: “Chị dâu, món đồ quý như vậy, chị thực sự muốn tặng em sao?”
Cô là thiên kim nhà họ Phó, từ nhỏ đã tiếp xúc với trang sức xa xỉ nên biết rõ giá trị của món này.
Chuỗi ngọc trai hoàn mỹ thế này, ở bất kỳ cửa hàng trang sức nào cũng có thể trở thành bảo vật trấn tiệm.
Ngay cả những thương hiệu thời trang nổi tiếng quốc tế cũng không có món trang sức nào quý giá đến thế.
Cẩm Triêu Triêu cầm tách trà, nhấp một ngụm đầy thanh tao: “Em không nghe nhầm đâu, tặng em đấy!”
Phó Tiểu An đặt hộp xuống, chạy tới ôm chầm lấy Cẩm Triêu Triêu: “Chị dâu, em yêu chị! Chị là thần của em, cảm động chết mất!”
Sau này, nếu Phó Đình Uyên dám phụ bạc Cẩm Triêu Triêu, cô là người đầu tiên không đồng ý.
Cẩm Triêu Triêu cười, vỗ nhẹ lên vai cô: “Yêu chị thì uống hết trà đi. Yêu đương thì được, nhưng đừng tổn hại đến sức khỏe.”
Phó Tiểu An cầm tách trà, đợi nguội bớt rồi uống cạn một hơi.
Có một người chị dâu yêu thương mình đến thế, dù trà có khó uống đến đâu cũng hóa thành vị ngọt.
Cô uống liền mấy tách rồi mới bị Cẩm Triêu Triêu đuổi về phòng ngủ.
Vừa bước ra khỏi phòng, cô liền thấy cửa phòng bên cạnh mở ra.
Phó Đình Uyên mặc áo ngủ đứng ở cửa, nhìn cô chằm chằm: “Khuya thế này còn chưa ngủ?”
Phó Tiểu An dừng bước, nhìn anh trai, có hơi bực bội: “Anh, sáng nay anh đi cùng chị dâu, nhưng chiều lại về một mình. Anh không lo chị ấy gặp nguy hiểm à? Hay chị ấy chưa về mà anh cũng chẳng thèm hỏi?”
Phó Đình Uyên nghe lời trách móc vô cớ, nhướng mày lạnh lùng: “Ai nói anh không lo, cũng không hỏi thăm?”
Phó Tiểu An bắt ngay điểm quan trọng: “Anh lo rồi à? Cũng đã hỏi rồi à?”
Phó Đình Uyên nhìn cô bằng ánh mắt băng giá: “Khuya thế này còn chưa ngủ, em chán sống rồi à?”
Phó Tiểu An giơ hộp quà ra khoe: “Chị dâu tặng đấy, anh còn chưa từng tặng em món nào quý như vậy đâu. Anh à, tỉnh lại đi, trên đời này không ai tốt hơn chị dâu đâu. Cưới được chị ấy, chắc kiếp trước anh cứu cả ngân hà đấy!”
Vừa xinh đẹp vừa thông minh, lại còn giàu có và hào phóng.
Nhân sâm năm trăm năm mà cũng đem đi pha trà.
Chị dâu cô đúng là thâm tàng bất lộ!
Phó Tiểu An lon ton chạy về phòng.
Phó Đình Uyên bước ra khỏi phòng, gõ cửa phòng Cẩm Triêu Triêu.
Cửa mở ra, anh thấy cô đứng đó, mặc bộ đồ ngủ đơn giản, tóc đen như lụa, gương mặt tinh xảo, đẹp đến nao lòng.
“Anh tìm tôi có việc gì à?” Cô tò mò hỏi.
Ánh đèn hành lang dịu nhẹ kéo dài bóng dáng cao lớn của Phó Đình Uyên. Giọng anh hơi khàn: “Chiều nay cô nói có việc phải đi với Tích lão, mọi chuyện đã giải quyết xong chưa?”
“Giải quyết xong rồi, cảm ơn anh đã quan tâm.” Cẩm Triêu Triêu nở nụ cười rạng rỡ, giọng điệu lễ phép.
Dù cô cười, nhưng Phó Đình Uyên vẫn cảm nhận được sự xa cách.
Trong lòng anh chợt dâng lên cảm giác khó chịu.
“Vậy thì tốt, khuya rồi, ngủ sớm đi.”
Cẩm Triêu Triêu ngọt ngào đáp: “Vâng, chúc anh ngủ ngon!”
“Ngủ ngon.”
Cửa phòng khép lại.
Phó Đình Uyên đứng trước cửa rất lâu, mới thở ra một hơi nặng nề.
Như có ngàn lời muốn nói, lại chẳng biết mở lời từ đâu…
---
Hôm sau, Cẩm Triêu Triêu ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị đến dự tiệc của Thẩm Ngọc Lan.
Bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn Thịnh Thế nổi tiếng ở Đế Đô.
Những người tham dự đều là các quý cô, hàng loạt siêu xe ra vào tấp nập, những người phụ nữ từ trong xe bước xuống đều ăn mặc lộng lẫy, kiều diễm.
Vừa xuống xe, Cẩm Triêu Triêu đã chạm mặt Lưu Y Uyển.
Hai người mắt chạm mắt, Lưu Y Uyển khẽ hừ lạnh, kiêu ngạo quay đầu đi, nhấc cao tà váy rộng của mình, như một con công bảy sắc, đi trước Cẩm Triêu Triêu một bước, tiến vào hội trường.
Cẩm Triêu Triêu chỉ nhẹ nhàng chỉnh lại váy áo, không để tâm mà khẽ cười, sau đó cũng bước vào trong.
Hôm nay, Thẩm Ngọc Lan mời rất nhiều tiểu thư danh giá của các gia tộc hào môn, độ tuổi từ mười tám đến bốn mươi tám.
Cô ấy đã chuẩn bị sẵn các tiết mục như hòa nhạc, thưởng rượu, thưởng trà, thưởng hương, và ở mỗi phần đều có phần thưởng hấp dẫn.
Thẩm Ngọc Lan nhìn thấy Cẩm Triêu Triêu đến liền mỉm cười bước tới chào đón:
"Cẩm tiểu thư, cô có thể đến dự tiệc của tôi, thật sự làm tôi rất vui!"
11
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
