0 chữ
Chương 51
Chương 51: Bữa tiệc nhà họ Lãnh
Cẩm Triêu Triêu ngạc nhiên ngẩng đầu: “Tôi khách sáo lắm sao?”
Mỗi lần gặp chuyện, cô đều tìm anh giúp đỡ.
Cô không cảm thấy mình khách sáo chút nào.
Cuộc trò chuyện này bỗng khiến cô nhớ đến một chuyện.
“Chuyện của người phụ nữ hôm đó đã giải quyết xong chưa?”
Phó Đình Uyên biết cô đang hỏi về Tưởng Trọng và người vợ Lưu Phân Hương của hắn ta.
Anh lạnh lùng đáp: “Đã tống vào tù, lĩnh án bốn năm. Không biết Tưởng Trọng dùng thủ đoạn gì mà đã ly hôn với bà ta. Qua điều tra, hắn thực sự có người phụ nữ khác bên ngoài, thậm chí còn có hai đứa con.”
Cẩm Triêu Triêu tặc lưỡi: “Tên đàn ông này đúng là tuyệt tình. Gϊếŧ người còn chừa đường sống, hắn lại khiến bà ta cả đời này không thể vực dậy được.”
Tất nhiên, người phụ nữ đó cũng quá ngu ngốc.
Phải ngây thơ đến mức nào mới có thể xem sự nuông chiều, ngang ngược, tùy hứng, bắt nạt kẻ yếu là biểu hiện của tình yêu từ một người đàn ông?
Điều này cho thấy, khi một người bị sự ngu dốt che mắt, tất cả những kiến thức họ từng học được đều bị vứt bỏ không thương tiếc.
Phó Đình Uyên tựa vào ghế, nhàn nhạt nói: “Tôi đã chấm dứt hợp tác với Tưởng Trọng rồi. Loại người này đúng là quá tàn nhẫn.”
Đối với người vợ kết tóc se tơ mà còn có thể nhẫn tâm như vậy, tốt nhất nên tránh xa.
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh.
Trên đường chân trời, khu biệt thự kết hợp giữa phong cách cổ điển và hiện đại hiện lên thanh nhã và tinh tế, từng căn biệt thự tọa lạc giữa một “lá phổi xanh” tự nhiên.
Đây là khu biệt thự dành cho các cán bộ đã nghỉ hưu.
Ông cụ Lãnh năm nay đã 90 tuổi, khi còn trẻ từng ra chiến trường, là một anh hùng thực thụ.
nhà họ Lãnh ba đời theo nghiệp quân nhân. Ông Lãnh hiện đang giữ chức Tư lệnh một khu vực nào đó, là một cán bộ cấp cao quan trọng.
Bữa tiệc hôm nay vô cùng náo nhiệt.
Ông cụ Lãnh mời những chiến hữu năm xưa của mình, cũng như một số người từng giúp đỡ gia đình ông.
Cẩm Triêu Triêu và Phó Đình Uyên là hai trong số ít những người không thuộc giới quân đội được mời.
Xe vừa dừng lại.
Ngay lập tức, một chàng trai trẻ mặc quân phục tiến đến tiếp đón:
“Là Phó tiên sinh và Phó phu nhân phải không ạ? Trưởng quan Lãnh đã dặn dò chúng tôi đặc biệt tiếp đón hai người.”
Cẩm Triêu Triêu liếc mắt nhìn chàng trai trẻ:
“Trưởng quan Lãnh? Ý cậu là Lãnh Vũ?”
“Vâng!” Chàng trai lần đầu tiên thấy một cô gái xinh đẹp như vậy, gò má đỏ bừng.
Cẩm Triêu Triêu khẽ mỉm cười: “Cũng lâu rồi không gặp, dẫn bọn tôi đi gặp anh ta đi.”
Có vẻ như chức vụ của Lãnh Vũ không thấp.
Lãnh Vũ đang bận tiếp đón khách. Khi nghe tin Cẩm Triêu Triêu và Phó Đình Uyên đến, anh lập tức chạy ra chào đón.
“Hai vị cuối cùng cũng đến rồi, Phó tiên sinh, Cẩm tiểu thư.” Lãnh Vũ vui mừng ra mặt.
Nhiều ngày không gặp, khí chất của anh càng thêm cứng cỏi và quyết đoán, từng cử chỉ đều toát lên phong thái của một người lãnh đạo.
Cẩm Triêu Triêu nhìn phúc khí hội tụ trên đỉnh đầu anh, càng thêm hài lòng.
Cô cười rạng rỡ: “Lâu ngày không gặp, thật khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.”
Lãnh Vũ gãi đầu ngượng ngùng: “Tất cả đều nhờ công của Cẩm tiểu thư!”
Cẩm Triêu Triêu bật cười: “Đừng nịnh bợ nữa!”
Lãnh Vũ nhe hàm răng trắng bóng, cười ngây ngô.
Phó Đình Uyên không muốn nhìn nữa, dù gì Cẩm Triêu Triêu cũng là vợ anh: “Hôm nay là tiệc mừng thọ của bậc trưởng bối, cậu dẫn chúng tôi đi gặp ông cụ nhà cậu đi.”
Lãnh Vũ lập tức đưa hai người đến căn phòng bên cạnh.
Một nhóm các cụ già đang ngồi trên ghế sô pha trò chuyện.
Mặc dù tóc đã bạc trắng, tuổi tác đã cao, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời, tinh thần minh mẫn, giọng nói vẫn vang vọng.
Lãnh Vũ bước đến trước một ông cụ ngồi giữa, cung kính mở lời: “Ông nội, Phó tiên sinh và Cẩm tiểu thư đến rồi ạ!”
Ông cụ Lãnh dừng cuộc trò chuyện với chiến hữu, ngẩng đầu nhìn đôi trai gái trẻ trước mặt.
Người đàn ông cao lớn, phong thái nho nhã nhưng vẫn toát lên khí chất lạnh lùng, uy nghiêm của một người ở vị trí cao.
Người phụ nữ khoác lên mình chiếc váy lễ phục trang nhã, trang sức chủ yếu là ngọc phỉ thúy, toát lên vẻ đoan trang cao quý. Từng cử chỉ đều mang theo khí chất thanh tao.
Ông cụ Lãnh chậm rãi đứng dậy, trịnh trọng đưa tay ra: “Cô gái, cô là ân nhân của nhà họ Lãnh chúng tôi. Thằng nhóc Lãnh Vũ này có phúc, cảm ơn cô đã giúp đỡ nó.”
Chuyện này họ chưa từng công khai, dù sao thì mê tín phong kiến cũng không nên tuyên truyền.
Nhưng ân tình của Cẩm Triêu Triêu dành cho nhà họ Lãnh là thật, họ luôn ghi nhớ trong lòng.
Cẩm Triêu Triêu dịu dàng mỉm cười: “Ông không cần khách sáo đâu ạ, hôm nay là sinh nhật của ông, đây là chút quà từ cháu và Phó tiên sinh.”
Phó Đình Uyên đưa ra món quà đã chuẩn bị từ trước.
Ông cụ Lãnh nhận lấy, cười nhìn Phó Đình Uyên: “Thằng nhóc này thật có phúc, cưới được cô vợ xinh đẹp thế này.”
Phó Đình Uyên mỉm cười đáp: “Dạ vâng, ông nội Lãnh, sức khỏe của ông vẫn tốt chứ ạ?”
Anh và Lãnh Vũ có quan hệ tốt, người nhà họ Lãnh đều biết.
Nhưng đây cũng là lần đầu tiên anh nhận được lời mời tham gia tiệc mừng thọ của ông cụ.
Ông cụ Lãnh gật đầu: “Tốt lắm! Đã đến đây rồi thì để ta giới thiệu vài người bạn cho hai cháu làm quen.”
Tất cả những người có mặt đều là những nhân vật tầm cỡ.
Trước đây, tiệc tùng nhà họ Lãnh chưa bao giờ mời người ngoài để tránh phiền phức.
“Vị này là Tích lão, từng là tổng tư lệnh hải quân, giờ đã về hưu. Còn đây là Cố lão, chắc cháu có biết...”
Cố lão là viện sĩ y học rất nổi tiếng trong nước, từng có đóng góp lớn trong đại dịch.
Phó Đình Uyên và Cẩm Triêu Triêu lịch sự chào hỏi từng người.
Đám người lớn nhìn họ với ánh mắt khác hẳn.
Bình thường, ông cụ Lãnh không tùy tiện giới thiệu người trẻ tuổi cho các nhân vật tầm cỡ. Một khi đã giới thiệu, nghĩa là hai người này đã được nhà họ Lãnh công nhận.
Mọi người đều âm thầm đánh giá hai người với cái nhìn khác.
Phó Đình Uyên và Cẩm Triêu Triêu chào hỏi xong liền rời đi.
Vừa đi khỏi, Tích lão đã tìm đến ông cụ Lãnh, tò mò hỏi: "Hai người trẻ tuổi này có thân phận thế nào? Đây là lần đầu tiên tôi thấy ông đối xử tốt với người trẻ như vậy."
Ông cụ Lãnh nổi tiếng chính trực.
Ngay cả khi cháu trai ruột của mình nhập ngũ, ông cũng không hề mở miệng nói giúp một câu, càng không bao giờ gọi điện nhờ vả.
Bây giờ lại đối xử đặc biệt với hai người trẻ này...
Chuyện này có gì đó không đúng!
Ông cụ Lãnh có quan hệ rất thân thiết với Tích lão, liền hạ giọng nói nhỏ bên tai ông: "Cô gái đó là người của Huyền Môn, lần trước cháu trai tôi hoàn toàn nhờ cô ấy cứu mạng. Một hậu bối có thực lực, chuyện này không thể để lộ ra ngoài, tôi cũng chỉ nói với ông thôi."
Câu nói này đã ám chỉ quá rõ ràng.
Tích lão trợn tròn mắt, khó tin hỏi lại: "Thật sự thần kỳ như vậy sao? Người của Huyền Môn?"
Ông cụ Lãnh mỉm cười đầy bí ẩn: "Thần kỳ hay không không quan trọng, quan trọng là kết quả. Nhà họ Lãnh chúng tôi nợ cô ấy một ân tình rất lớn, không ngờ cô gái này còn trẻ như vậy."
Sau đó, Lãnh Vũ tiếp tục dẫn Cẩm Triêu Triêu đến gặp cha mẹ anh.
Cha mẹ nhà họ Lãnh cũng là những người thẳng thắn, biết cô đã cứu mạng con trai mình nên vô cùng khách sáo và kính trọng.
"Cẩm tiểu thư, nhà họ Lãnh chẳng có gì quý giá để tặng cháu. Không biết cháu có thích rượu quế hoa không? Đây là bí phương gia truyền của bà ngoại dì, nếu cháu thích, hôm nào dì gửi tặng cháu một ít."
Rượu quế hoa của nhà họ Lãnh có hương vị rất độc đáo, thơm ngọt dịu nhẹ, dường như được ủ từ nước suối trên núi, uống vào mềm mại mà không quá nồng.
Cẩm Triêu Triêu rất thích, liền vui vẻ đáp: "Vậy thì cảm ơn dì, đây là lần đầu tiên cháu được uống loại rượu ngon như vậy."
Mẹ của Lãnh Vũ vui vẻ cười nói: "Cháu thích là tốt rồi. Dì còn rượu ủ suốt mười lăm năm nay nữa, bình thường không dễ gì tặng người khác đâu nhé."
Cẩm Triêu Triêu có hơi bất ngờ: "Dì đối xử với cháu tốt quá rồi."
Mẹ Lãnh Vũ thẳng thắn nói: "Tốt với cháu là điều đương nhiên mà! Nghề nghiệp của Lãnh Vũ đặc biệt, người làm mẹ như dì lúc nào cũng lo lắng. Cháu có thể bảo vệ thằng bé, trong mắt dì, cháu chính là Bồ Tát sống."
Mỗi lần gặp chuyện, cô đều tìm anh giúp đỡ.
Cô không cảm thấy mình khách sáo chút nào.
Cuộc trò chuyện này bỗng khiến cô nhớ đến một chuyện.
“Chuyện của người phụ nữ hôm đó đã giải quyết xong chưa?”
Phó Đình Uyên biết cô đang hỏi về Tưởng Trọng và người vợ Lưu Phân Hương của hắn ta.
Anh lạnh lùng đáp: “Đã tống vào tù, lĩnh án bốn năm. Không biết Tưởng Trọng dùng thủ đoạn gì mà đã ly hôn với bà ta. Qua điều tra, hắn thực sự có người phụ nữ khác bên ngoài, thậm chí còn có hai đứa con.”
Cẩm Triêu Triêu tặc lưỡi: “Tên đàn ông này đúng là tuyệt tình. Gϊếŧ người còn chừa đường sống, hắn lại khiến bà ta cả đời này không thể vực dậy được.”
Tất nhiên, người phụ nữ đó cũng quá ngu ngốc.
Điều này cho thấy, khi một người bị sự ngu dốt che mắt, tất cả những kiến thức họ từng học được đều bị vứt bỏ không thương tiếc.
Phó Đình Uyên tựa vào ghế, nhàn nhạt nói: “Tôi đã chấm dứt hợp tác với Tưởng Trọng rồi. Loại người này đúng là quá tàn nhẫn.”
Đối với người vợ kết tóc se tơ mà còn có thể nhẫn tâm như vậy, tốt nhất nên tránh xa.
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh.
Trên đường chân trời, khu biệt thự kết hợp giữa phong cách cổ điển và hiện đại hiện lên thanh nhã và tinh tế, từng căn biệt thự tọa lạc giữa một “lá phổi xanh” tự nhiên.
Đây là khu biệt thự dành cho các cán bộ đã nghỉ hưu.
nhà họ Lãnh ba đời theo nghiệp quân nhân. Ông Lãnh hiện đang giữ chức Tư lệnh một khu vực nào đó, là một cán bộ cấp cao quan trọng.
Bữa tiệc hôm nay vô cùng náo nhiệt.
Ông cụ Lãnh mời những chiến hữu năm xưa của mình, cũng như một số người từng giúp đỡ gia đình ông.
Cẩm Triêu Triêu và Phó Đình Uyên là hai trong số ít những người không thuộc giới quân đội được mời.
Xe vừa dừng lại.
Ngay lập tức, một chàng trai trẻ mặc quân phục tiến đến tiếp đón:
“Là Phó tiên sinh và Phó phu nhân phải không ạ? Trưởng quan Lãnh đã dặn dò chúng tôi đặc biệt tiếp đón hai người.”
Cẩm Triêu Triêu liếc mắt nhìn chàng trai trẻ:
“Trưởng quan Lãnh? Ý cậu là Lãnh Vũ?”
“Vâng!” Chàng trai lần đầu tiên thấy một cô gái xinh đẹp như vậy, gò má đỏ bừng.
Có vẻ như chức vụ của Lãnh Vũ không thấp.
Lãnh Vũ đang bận tiếp đón khách. Khi nghe tin Cẩm Triêu Triêu và Phó Đình Uyên đến, anh lập tức chạy ra chào đón.
“Hai vị cuối cùng cũng đến rồi, Phó tiên sinh, Cẩm tiểu thư.” Lãnh Vũ vui mừng ra mặt.
Nhiều ngày không gặp, khí chất của anh càng thêm cứng cỏi và quyết đoán, từng cử chỉ đều toát lên phong thái của một người lãnh đạo.
Cẩm Triêu Triêu nhìn phúc khí hội tụ trên đỉnh đầu anh, càng thêm hài lòng.
Cô cười rạng rỡ: “Lâu ngày không gặp, thật khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.”
Lãnh Vũ gãi đầu ngượng ngùng: “Tất cả đều nhờ công của Cẩm tiểu thư!”
Cẩm Triêu Triêu bật cười: “Đừng nịnh bợ nữa!”
Lãnh Vũ nhe hàm răng trắng bóng, cười ngây ngô.
Phó Đình Uyên không muốn nhìn nữa, dù gì Cẩm Triêu Triêu cũng là vợ anh: “Hôm nay là tiệc mừng thọ của bậc trưởng bối, cậu dẫn chúng tôi đi gặp ông cụ nhà cậu đi.”
Lãnh Vũ lập tức đưa hai người đến căn phòng bên cạnh.
Một nhóm các cụ già đang ngồi trên ghế sô pha trò chuyện.
Mặc dù tóc đã bạc trắng, tuổi tác đã cao, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời, tinh thần minh mẫn, giọng nói vẫn vang vọng.
Lãnh Vũ bước đến trước một ông cụ ngồi giữa, cung kính mở lời: “Ông nội, Phó tiên sinh và Cẩm tiểu thư đến rồi ạ!”
Ông cụ Lãnh dừng cuộc trò chuyện với chiến hữu, ngẩng đầu nhìn đôi trai gái trẻ trước mặt.
Người đàn ông cao lớn, phong thái nho nhã nhưng vẫn toát lên khí chất lạnh lùng, uy nghiêm của một người ở vị trí cao.
Người phụ nữ khoác lên mình chiếc váy lễ phục trang nhã, trang sức chủ yếu là ngọc phỉ thúy, toát lên vẻ đoan trang cao quý. Từng cử chỉ đều mang theo khí chất thanh tao.
Ông cụ Lãnh chậm rãi đứng dậy, trịnh trọng đưa tay ra: “Cô gái, cô là ân nhân của nhà họ Lãnh chúng tôi. Thằng nhóc Lãnh Vũ này có phúc, cảm ơn cô đã giúp đỡ nó.”
Chuyện này họ chưa từng công khai, dù sao thì mê tín phong kiến cũng không nên tuyên truyền.
Nhưng ân tình của Cẩm Triêu Triêu dành cho nhà họ Lãnh là thật, họ luôn ghi nhớ trong lòng.
Cẩm Triêu Triêu dịu dàng mỉm cười: “Ông không cần khách sáo đâu ạ, hôm nay là sinh nhật của ông, đây là chút quà từ cháu và Phó tiên sinh.”
Phó Đình Uyên đưa ra món quà đã chuẩn bị từ trước.
Ông cụ Lãnh nhận lấy, cười nhìn Phó Đình Uyên: “Thằng nhóc này thật có phúc, cưới được cô vợ xinh đẹp thế này.”
Phó Đình Uyên mỉm cười đáp: “Dạ vâng, ông nội Lãnh, sức khỏe của ông vẫn tốt chứ ạ?”
Anh và Lãnh Vũ có quan hệ tốt, người nhà họ Lãnh đều biết.
Nhưng đây cũng là lần đầu tiên anh nhận được lời mời tham gia tiệc mừng thọ của ông cụ.
Ông cụ Lãnh gật đầu: “Tốt lắm! Đã đến đây rồi thì để ta giới thiệu vài người bạn cho hai cháu làm quen.”
Tất cả những người có mặt đều là những nhân vật tầm cỡ.
Trước đây, tiệc tùng nhà họ Lãnh chưa bao giờ mời người ngoài để tránh phiền phức.
“Vị này là Tích lão, từng là tổng tư lệnh hải quân, giờ đã về hưu. Còn đây là Cố lão, chắc cháu có biết...”
Cố lão là viện sĩ y học rất nổi tiếng trong nước, từng có đóng góp lớn trong đại dịch.
Phó Đình Uyên và Cẩm Triêu Triêu lịch sự chào hỏi từng người.
Đám người lớn nhìn họ với ánh mắt khác hẳn.
Bình thường, ông cụ Lãnh không tùy tiện giới thiệu người trẻ tuổi cho các nhân vật tầm cỡ. Một khi đã giới thiệu, nghĩa là hai người này đã được nhà họ Lãnh công nhận.
Mọi người đều âm thầm đánh giá hai người với cái nhìn khác.
Phó Đình Uyên và Cẩm Triêu Triêu chào hỏi xong liền rời đi.
Vừa đi khỏi, Tích lão đã tìm đến ông cụ Lãnh, tò mò hỏi: "Hai người trẻ tuổi này có thân phận thế nào? Đây là lần đầu tiên tôi thấy ông đối xử tốt với người trẻ như vậy."
Ông cụ Lãnh nổi tiếng chính trực.
Ngay cả khi cháu trai ruột của mình nhập ngũ, ông cũng không hề mở miệng nói giúp một câu, càng không bao giờ gọi điện nhờ vả.
Bây giờ lại đối xử đặc biệt với hai người trẻ này...
Chuyện này có gì đó không đúng!
Ông cụ Lãnh có quan hệ rất thân thiết với Tích lão, liền hạ giọng nói nhỏ bên tai ông: "Cô gái đó là người của Huyền Môn, lần trước cháu trai tôi hoàn toàn nhờ cô ấy cứu mạng. Một hậu bối có thực lực, chuyện này không thể để lộ ra ngoài, tôi cũng chỉ nói với ông thôi."
Câu nói này đã ám chỉ quá rõ ràng.
Tích lão trợn tròn mắt, khó tin hỏi lại: "Thật sự thần kỳ như vậy sao? Người của Huyền Môn?"
Ông cụ Lãnh mỉm cười đầy bí ẩn: "Thần kỳ hay không không quan trọng, quan trọng là kết quả. Nhà họ Lãnh chúng tôi nợ cô ấy một ân tình rất lớn, không ngờ cô gái này còn trẻ như vậy."
Sau đó, Lãnh Vũ tiếp tục dẫn Cẩm Triêu Triêu đến gặp cha mẹ anh.
Cha mẹ nhà họ Lãnh cũng là những người thẳng thắn, biết cô đã cứu mạng con trai mình nên vô cùng khách sáo và kính trọng.
"Cẩm tiểu thư, nhà họ Lãnh chẳng có gì quý giá để tặng cháu. Không biết cháu có thích rượu quế hoa không? Đây là bí phương gia truyền của bà ngoại dì, nếu cháu thích, hôm nào dì gửi tặng cháu một ít."
Rượu quế hoa của nhà họ Lãnh có hương vị rất độc đáo, thơm ngọt dịu nhẹ, dường như được ủ từ nước suối trên núi, uống vào mềm mại mà không quá nồng.
Cẩm Triêu Triêu rất thích, liền vui vẻ đáp: "Vậy thì cảm ơn dì, đây là lần đầu tiên cháu được uống loại rượu ngon như vậy."
Mẹ của Lãnh Vũ vui vẻ cười nói: "Cháu thích là tốt rồi. Dì còn rượu ủ suốt mười lăm năm nay nữa, bình thường không dễ gì tặng người khác đâu nhé."
Cẩm Triêu Triêu có hơi bất ngờ: "Dì đối xử với cháu tốt quá rồi."
Mẹ Lãnh Vũ thẳng thắn nói: "Tốt với cháu là điều đương nhiên mà! Nghề nghiệp của Lãnh Vũ đặc biệt, người làm mẹ như dì lúc nào cũng lo lắng. Cháu có thể bảo vệ thằng bé, trong mắt dì, cháu chính là Bồ Tát sống."
11
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
