TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Chương 28: Người khác chân thành với cô, cô cũng không keo kiệt

Cẩm Triêu Triêu hoàn toàn không thể từ chối, đành phải nhận lấy.

Thẩm Cẩm Lan trò chuyện với cô rất lâu rồi mới rời đi.

Sau khi Thẩm Cẩm Lan rời đi, Cẩm Triêu Triêu nhìn tấm thẻ Super VIP trong tay. Đây là thẻ thành viên đặc biệt của chuỗi nhà hàng thuộc nhà họ Thẩm. Cầm tấm thẻ này, cô chính là khách quý của nhà họ Thẩm.

Khi dùng bữa tại nhà hàng của nhà họ Thẩm, không chỉ miễn phí toàn bộ chi phí, mà còn được hưởng mọi dịch vụ ưu tiên.

Về đến phòng, Cẩm Triêu Triêu đặt thẻ VIP bên cạnh bàn thờ.

Bà nội cô từ trong bức tranh bay ra, đôi mắt sáng rỡ đầy vui mừng: “Vậy là từ nay có thể tha hồ ăn ngon rồi sao?”

“Đương nhiên rồi! Nhà hàng của nhà họ Thẩm quy tụ ẩm thực tinh hoa của các nước. Sau này, bà muốn ăn món nào, cháu sẽ mang về cho bà.”

Bà nội thèm đến mức suýt chảy nước miếng, cười hạnh phúc: “Cháu ngoan, bà biết cháu hiếu thảo mà! Bà yêu cháu lắm!”

Cẩm Triêu Triêu khẽ cong môi cười.

Cô lấy ra một cái túi cũ kỹ bẩn thỉu, dùng tay kết ấn, một lá bùa thanh tẩy lập tức bốc cháy. Chiếc túi vừa nãy còn bám đầy bụi bẩn nay trở nên sạch sẽ như mới.

Lúc này, chiếc túi mới lộ ra diện mạo thật sự.

Nó được làm từ vải gấm đen, bền chắc không dễ hư hỏng. Cẩm Triêu Triêu thử kéo nhẹ, cảm giác rất vững chắc.

Cô đưa tay vào túi, lấy đồ từ trong ra.

Món đầu tiên móc ra thế mà lại là một chuỗi phỉ thuý màu tím. Mỗi hạt tròn bằng đầu ngón tay cái, tổng cộng 108 viên, viên nào cũng có độ bóng mịn tuyệt đẹp, sáng long lanh đầy linh khí.

Đừng nói là đeo trên cổ, chỉ cần cầm trên tay cũng cảm nhận được độ nặng đáng giá.

Lão hồ ly vẫy đuôi, kiêu ngạo giải thích: “Lúc Viên Minh Viên bị cháy, ta cầm theo cái túi này, thấy gì đẹp là nhét vào. Sao hả, ánh mắt ta tốt chứ? Sợi chuỗi này chính là bảo vật của Lão Phật Gia đấy!”

“Ta nhớ còn một chuỗi màu lục, đẹp hơn cả cái này nữa. Ngươi thử tìm tiếp xem, chắc chắn sẽ thấy!”

Cẩm Triêu Triêu nhìn lão hồ ly, khóe môi cười rạng rỡ.

Chỉ riêng chuỗi hạt này đã là bảo vật vô giá, cô thực sự không nỡ bán, định giữ lại để đeo.

Cả buổi chiều, cô miệt mài sắp xếp, đến mức đau nhức cả lưng, cuối cùng cũng phân loại xong mọi thứ và cất hết vào bùa không gian của mình.

Chưa kể những thứ khác, riêng vàng thôi đã có hơn bốn mươi hộp.

Trang sức hơn sáu trăm món, đồ sứ hơn ba trăm món, cổ vật và thư họa hơn một nghìn món. Ngoài ra, còn có hơn hai nghìn món đồ mà cô chưa kịp phân loại.

Thậm chí còn có vải vóc hoàng gia hiếm có, đá quý cống nạp, triều phục của hoàng đế.

Quả thật, lão hồ ly chính là phúc tinh của cô. Không uổng công cô đã tiêu tốn mười tám năm công đức để cứu nó một mạng.

Sau khi lựa chọn kỹ, Cẩm Triêu Triêu lấy ra bốn món đồ cổ từ bộ sưu tập, đặt lên khay.

Lúc ăn tối, cô gọi bảo mẫu mang chúng ra phòng ăn.

Ông cụ vẫn như thường lệ, sau khi dắt chim đi dạo xong thì trở về, ngồi xuống bàn chờ cô.

“Triêu Triêu, nghe nói hôm nay cháu ở nhà cả ngày, có thấy buồn không?” Trong lòng ông cụ Phó, ông luôn cảm thấy áy náy với cô.

Thấy Cẩm Triêu Triêu bước vào, ông lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng đã chuẩn bị sẵn.

Cẩm Triêu Triêu mỉm cười chào ông: “Cảm ơn ông nội đã quan tâm, cháu không thấy buồn đâu. Nếu buồn, cháu sẽ ra ngoài đi dạo.”

Ông cụ Phó đặt thẻ ngân hàng trước mặt cô: “Con gái khi ra ngoài cần có tiền tiêu. Ông già rồi, không chăm sóc được mấy đứa cháu nên cho cháu ít tiền tiêu vặt, muốn mua gì thì cứ mua.”

Cẩm Triêu Triêu không từ chối mà nhận lấy với nụ cười dịu dàng: “Cảm ơn ông nội đã yêu thương cháu. Đúng lúc cháu cũng có quà tặng ông đây.”

Bảo mẫu bưng khay đồ cổ lên.

Cẩm Triêu Triêu giới thiệu từng món:

“Món thứ nhất, hộp cờ vây họa tiết dây leo dát vàng men ngọc, đi kèm quân cờ làm từ bạch ngọc. Món thứ hai, một bức thư họa chính gốc của Đường Bá Hổ. Món thứ ba, nhẫn ngọc phỉ thúy chế tác riêng cho Hoàng đế Càn Long. Món thứ tư, bình gốm xanh vẽ rồng thời Khang Hy.”

“Cháu nghĩ ông nội chắc chắn sẽ thích mấy món này.”

Nghe Cẩm Triêu Triêu nói ra những cái tên này, ông cụ Phó liền kinh ngạc đến chết lặng!

Đôi tay vốn đã không còn vững, giờ đây run rẩy đến mức suýt làm đổ chén đũa trước mặt.

Ông nhìn chằm chằm vào bốn món đồ trong tay bảo mẫu, hồi lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

“Cháu… vừa nói đây là gì cơ?”

Ông sưu tầm cổ vật đã lâu, hiểu rất rõ các món đồ có liên quan đến men ngọc dát vàng, tranh của Đường Bá Hổ, bảo vật của Càn Long và Khang Hy đều thuộc hàng tuyệt phẩm trong tuyệt phẩm!

Đây chính là tinh hoa trong thế giới đồ cổ, là đỉnh cao xa xỉ.

Cẩm Triêu Triêu nhẹ nhàng bảo người giúp việc mang đồ đến gần ông cụ Phó: “Ông nội yên tâm, cháu đã tặng ông thì chắc chắn không phải hàng giả. Ông có thể tự kiểm tra.”

Ông cụ Phó không phải nghi ngờ hàng giả.

Ông biết Huyền Môn thần bí đã tồn tại hơn nghìn năm, nắm giữ một số cổ vật trân quý cũng không phải chuyện lạ.

Điều khiến ông chấn động nhất chính là: Cẩm Triêu Triêu lại tặng ông bốn món đồ quý giá này một cách hào phóng như vậy!

Bảo mẫu đặt khay đồ xuống trước mặt ông.

Ông run rẩy vươn tay, nhưng lại sợ làm hỏng mất.

Ông hít sâu mấy hơi, cố gắng trấn tĩnh lại, sau đó mới đưa tay cẩn thận cầm lấy bình gốm xanh cam lộ hoa văn rồng thời Khang Hy để quan sát tỉ mỉ.

Miệng bình hơi cong, cổ ngắn, vai tròn, phần dưới thu dần lại, đáy có chân tròn.

Thân bình được vẽ hai con rồng uốn lượn, giương nanh múa vuốt, thân rồng uốn khúc, trông vô cùng uy nghi và dữ dằn.

Mặt trong của đáy bình có dòng chữ sáu ký tự viết bằng men xanh: "Đại Thanh Khang Hy niên chế*".

*Chế tạo vào thời Khang Hy nhà Thanh.

Hình dáng bình thanh thoát, là một trong những tác phẩm xuất sắc của đồ sứ quan diêu thời Khang Hy.

Ông dụi mắt mấy lần, xác nhận mình không nhìn nhầm.

Sau đó, ông nhìn về phía Cẩm Triêu Triêu, đột nhiên cười hiền từ: "Triêu Triêu, món đồ này quá quý giá, ông không thể nhận được."

Đứa trẻ này thật quá hoang phí!

Bảo vật quý như vậy, lại một lúc tặng đến bốn món.

Dù Huyền Môn có bao nhiêu bảo vật đi nữa, cũng không thể tiêu xài phung phí thế này chứ!

Cẩm Triêu Triêu cầm lấy tấm thẻ ngân hàng mà ông đã đưa cho cô, mỉm cười nhẹ nhàng: "Ông cứ nhận đi ạ, cháu còn không khách sáo với ông mà. Hơn nữa, những món đồ này để ở chỗ cháu cũng chỉ là đồ trang trí, chẳng có giá trị gì cả."

Ông cụ thích sưu tầm, vậy thì để ông thưởng thức, để những món đồ cổ này phát huy giá trị của chúng.

Vả lại, những thứ tổ tiên để lại, cô không hề động đến một chút nào.

Những thứ mà Bạch Dạ Hi – vị "vua săn hàng hiếm" – kiếm được, cô muốn mang ra hết.

Hãy để những báu vật quý giá này lại được thấy ánh mặt trời!

Ông cụ nhìn chằm chằm bốn món đồ, ánh mắt như dính chặt vào đó, nhưng miệng vẫn nói:

"Không được, ta không thể nhận đâu."

Thấy vậy, Cẩm Triêu Triêu tinh nghịch cười nói:

"Nếu ông không nhận, vậy cháu đem bán cho tiệm đồ cổ, chắc chắn sẽ thu được một khoản kha khá đấy."

Ông cụ Phó cuống lên, suýt chút nữa thì thốt ra hai chữ "hoang phí".

Nếu Cẩm Triêu Triêu thực sự mang bốn món đồ này đi bán, chẳng khác nào cứa vào tim ông cả.

Bởi vì từng món trong số đó đều là bảo vật mà ông ao ước bấy lâu nay!

Cuối cùng, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Cẩm Triêu Triêu, ông đành thở dài bất lực: "Vậy ông đành dày mặt nhận lấy. Triêu Triêu à, sau này con đừng hào phóng như vậy nữa nhé."

Được tặng một món thôi ông đã vui lắm rồi.

Thế mà bây giờ lại nhận đến bốn món...

Ha ha ha, ông càng vui hơn nữa!

Nhìn ông cụ cố gắng kìm nén mà khóe miệng vẫn cong lên, Cẩm Triêu Triêu cũng bật cười.

Cô đã ở nhà họ Phó một thời gian, tuy tình cảm với Phó Đình Uyên chưa có tiến triển gì, nhưng cả gia đình nhà họ Phó luôn đối xử tốt với cô.

Người khác đối xử chân thành với cô, cô cũng sẽ không keo kiệt đáp lại.

16

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.