TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 26: Kho báu của lão hồ ly

Khi Cẩm Triêu Triêu đang đau đầu nhìn cái hố lớn giữa cửa tiệm, Phó Đình Uyên thần không biết quỷ không hay xuất hiện phía sau cô: "Muộn thế này còn chưa về nhà, cứ đứng đó nhìn cái hố, cô muốn tự mình lấp nó lại sao?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tâm trạng phiền muộn ban nãy của Cẩm Triêu Triêu lập tức dịu xuống.

Cô quay đầu chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Phó Đình Uyên, nở nụ cười ngọt ngào: "Nếu không có ai giúp, tôi cũng chỉ có thể tự thân vận động thôi."

Phó Đình Uyên thở dài, đưa tay giữ lấy bờ vai cô, kéo cô đứng vào dưới mái hiên.

Anh lấy điện thoại ra, gọi cho trợ lý: "Đổi một đội thi công khác, tiền công gấp đôi, bảo họ lập tức đến lấp hố lại."

Nhìn dáng vẻ bá đạo ra lệnh của anh, trong lòng Cẩm Triêu Triêu chợt dâng lên một cảm giác ấm áp.

"Cảm ơn anh, có anh thật tốt!" Cô chân thành nói.

Phó Đình Uyên đã quen với kiểu ngọt ngào như kẹo của cô, anh thản nhiên đáp: "Không cần khách sáo, nhưng cô thì sao? Chuyện hôm nay có làm cô tức giận không?"

Cẩm Triêu Triêu ngơ ngác: "Có chuyện gì đáng để tôi giận sao?"

Thấy cô ngây thơ vô tư như vậy, Phó Đình Uyên càng không biết nói gì: "Đội thi công đều là công nhân tạm thời, họ không hiểu quy tắc, báo cảnh sát, gây rắc rối cho cô! Chưa kể họ còn chưa làm xong mà đã chạy hết, quá thiếu chuyên nghiệp!"

Cẩm Triêu Triêu bật cười: "Chuyện này có gì đáng giận chứ. Đồ cổ vốn không thuộc về tôi, tôi cũng chẳng định giữ lại nên mới mở hòm ngay giữa ban ngày. Còn về đám công nhân, họ đã làm những gì cần làm, không có gì sai cả. Chỉ là họ thực sự không có trách nhiệm, làm chưa xong đã chạy hết, đến chào hỏi cũng không có, chắc họ còn chẳng thèm lấy tiền công."

Để lại một mớ hỗn độn thế này, cô đúng là có hơi bực mình.

Phó Đình Uyên không ngờ cô lại nhìn mọi chuyện thoáng như vậy.

Anh nhìn qua cửa tiệm: "Cô định sửa lại thế nào?"

Cẩm Triêu Triêu đã có ý tưởng: "Tôi sẽ về vẽ bản thiết kế ngay, tranh thủ ba ngày nữa có thể khai trương."

Phó Đình Uyên gật đầu: "Vậy về đi, chỗ này không cần cô nữa."

Anh xoay người rảo bước hòa vào dòng người, Cẩm Triêu Triêu nhìn theo bóng lưng lạnh lùng cao lớn của anh, lập tức nhoẻn miệng cười, vui vẻ đuổi theo.

Về đến nhà.

Cẩm Triêu Triêu vừa thắp hương cho bà nội, vừa kể lại chuyện hôm nay.

Bà nội nghe xong, sắc mặt trở nên nặng nề: "Thanh kiếm sát khí quá nặng, không phải chuyện đùa đâu. Nếu không cẩn thận sẽ có người gặp nạn."

Cẩm Triêu Triêu nhún vai: "Chuyện đến nước này, con cũng không quản nổi nữa."

Bà nội mỉm cười: "Không sao đâu, Triêu Triêu, mọi chuyện đều có nhân quả, không phải lỗi của con. Dù chúng ta lợi hại hơn người thường, biết thiên mệnh, hiểu thuật pháp, nhưng cũng không thể quản hết mọi thứ."

Cẩm Triêu Triêu gật đầu, lấy giấy bút bắt đầu vẽ bản thiết kế tiệm.

Cô được bà nội rèn giũa về hội họa từ nhỏ nên bản vẽ thiết kế cửa tiệm trông còn đẹp hơn cả bản vẽ chuyên nghiệp.

Vẽ vời mải miết đến tận nửa đêm, khi cô hoàn thành nét cuối cùng, vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với một đôi mắt hồ ly xinh đẹp.

Bạch Dạ Hi biến thành một con cửu vĩ hồ, đang ngồi chồm hỗm trước bàn của cô, miệng cắn theo một bọc vải rách nát.

Thực ra nó đã về từ một tiếng trước, nhưng thấy cô bận rộn nên vẫn im lặng chờ.

"Ngươi về rồi à!" Cẩm Triêu Triêu đặt bút xuống, đưa tay xoa đầu con hồ ly già lông xù.

Lão hồ ly không tình nguyện chút nào, nhưng vẫn đặt chiếc bọc xuống, sau đó dùng sức rũ rũ bộ lông rồi ngay lập tức hóa thành một mỹ nam như tiên nhân.

"Cẩm Triêu Triêu, không biết lớn nhỏ! Đầu hồ ly đâu phải thứ có thể tùy tiện sờ!"

Hắn vừa nói vừa ném cái bọc vải cũ kỹ về phía cô.

Cẩm Triêu Triêu bịt mũi đầy chán ghét: "Cái gì đây? Ngươi đừng có nhặt rác về nhà ta!"

Bạch Dạ Hi lườm cô một cái: "Cô có biết nhìn hàng không thế? Chiếc túi này có bí mật đấy, bên trong là tất cả bảo vật ta sưu tầm trong một nghìn năm qua!"

Cẩm Triêu Triêu dùng hai ngón tay nhón lấy cái túi vải, giũ giũ nó: "Ngươi chỉ là một con hồ ly thì có thể sưu tầm bảo vật gì ghê gớm chứ?"

Bạch Dạ Hi thấy mình bị coi thường, sắc mặt lập tức đen lại: "Cô khinh ai đấy! Có bản lĩnh thì mở ra xem!"

Cẩm Triêu Triêu cầm chiếc túi lên nghiên cứu, phát hiện trên đó có một số phù văn, có nét giống với bùa không gian của cô.

Cô thử mở mấy lần nhưng không được.

Cô nhìn Bạch Dạ Hi: "Ngươi mở nó ra đi, thứ này không giống bùa không gian của ta."

Bạch Dạ Hi nhún vai: "Ta cũng không mở được, chỉ có thể nhét đồ vào nên ta mới cất giấu bảo vật trong đó."

Cẩm Triêu Triêu: "…"

Xem ra chiếc túi này còn có huyền cơ.

Lúc này, bà nội bay ra từ bức tranh, nhìn chằm chằm vào chiếc túi, đôi mắt sáng rực, kích động đến mức múa may tay chân: "Triêu Triêu, dùng huyết khế đi! Đây là linh khí của tổ sư gia chúng ta! Theo sách cổ ghi chép, thứ này đã mất tích từ chín trăm năm trước rồi!"

Bạch Dạ Hi lùi về sau một bước.

Bà nội lập tức nheo mắt nhìn hắn đầy nguy hiểm: "Đừng nói ngươi trộm đồ của tổ sư gia chúng ta đấy chứ?"

Bạch Dạ Hi vội vàng xua tay: "Không có! Ta nhặt được trên người một người chết ngoài hoang dã. Khi đó mùa đông lạnh quá, ta mang về lót ổ thôi!"

Bà nội giận tím mặt: "Đồ hồ ly chết tiệt! Ngươi dám dùng linh khí của tổ sư gia ta để lót ổ?!"

Bạch Dạ Hi sợ hãi bỏ chạy, bà nội đuổi theo hắn khắp phòng.

Cẩm Triêu Triêu bất lực thở dài, cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu lên túi vải.

Ngay lập tức, cô cảm nhận được tất cả vật phẩm bên trong.

Cô chết lặng.

Con hồ ly già này… là kẻ trộm sao?

Diện tích bên trong túi không lớn lắm, khoảng một trăm mét vuông.

Nhưng bên trong chất đầy đồ vật: gạch vàng, thỏi vàng, đủ loại trang sức vàng tinh xảo, ngọc khí, ngọc thạch, vòng ngọc, chậu hoa cổ, bát, đĩa, cùng đủ loại vật dụng mà cô chưa từng thấy qua, chưa kể vô số đá quý, trân châu, tranh chữ vô giá, lấp đầy không gian chật kín.

Cẩm Triêu Triêu sững sờ vài phút rồi nhìn Bạch Dạ Hi bằng ánh mắt nịnh nọt:

"Ngươi chắc chắn muốn tặng ta cái túi này? Cả những thứ bên trong nữa?"

Bạch Dạ Hi bị bà nội đánh đến tơi tả, thò đầu ra từ góc sofa: "Cho cô hết! Đây là toàn bộ gia tài của ta, sau này cô phải đối xử tốt với ta đấy!"

Cẩm Triêu Triêu vui sướиɠ gật đầu như giã tỏi.

Đây đúng là tài phú từ trên trời rơi xuống, một đêm đổi đời! Đồ của lão hồ ly toàn bộ đều là cổ vật chính tông, không giống như những món đồ cổ trôi nổi bên ngoài, thực chất chỉ là đồ tùy táng.

Chỉ tính riêng những vật dụng hoàng gia từ các triều đại trong túi thôi cũng đủ để mở một viện bảo tàng.

Huống hồ còn có biết bao trang sức châu báu, thậm chí cả ngọc tỷ, đúng là quá mức hoang đường!

Số lượng bảo vật này gần như sánh ngang với kho tàng của Huyền Môn rồi.

Cảm xúc của Cẩm Triêu Triêu bùng nổ, vui sướиɠ đến mức không kìm được. Cô nhanh chóng kéo lão hồ ly ra khỏi tay bà nội, cười hớn hở:

“Tối nay ta sẽ mua cho ngươi một căn biệt thự, sau này ngươi không cần phải ngủ trên ghế sô pha nữa!”

17

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.