TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8

Tuy Thu Thu nói không sao, nhưng là bạn thân nhất của Lương Mạn Thu, cô không thể không tinh tế một chút chứ! Hơn nữa, nửa năm nay đều là chị gái Thu Thu nấu cơm, người ta rõ ràng không thích cô, cô mới không mặt dày mày dạn bám lấy chứ.

Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất vẫn là sự khác lạ của Lương Mạn Xuân, ngay cả người ngoài như cô cũng nhìn ra được, lát nữa bố mẹ Lương Mạn Thu chắc chắn cũng sẽ nhận ra, có khi lát nữa trên bàn ăn họ sẽ nói chuyện này, cô vẫn nên tránh đi thì hơn.

Thấy Trình Vũ Đồng từ chối thẳng thừng như vậy, bố mẹ Lương không khỏi thấy hơi lạ. Nhưng khi hai người nghe thấy tiếng loảng xoảng phát ra từ trong bếp, dường như đều đoán được nguyên nhân Trình Vũ Đồng từ chối.

Nếu là do con gái lớn, vậy đúng là họ không nên ép người ta ở lại, nếu không thì không chỉ con bé nhà họ Trình ăn không thoải mái, mà lát nữa xong việc, Mạn Xuân lại làm ầm lên thì phiền phức.

Mẹ Lương thở dài một tiếng, rồi nói: “Thôi được rồi, vậy lần sau Vũ Đồng lại ở lại ăn cơm nhé! Lúc đó không được từ chối nữa đâu đấy.”

Trình Vũ Đồng cũng thở phào nhẹ nhõm, nháy mắt với Lương Mạn Thu rồi nói muốn về nhà: “Vâng ạ! Vậy cháu chào bác trai bác gái ạ.”

Sau khi nhận được tín hiệu của Trình Vũ Đồng, Lương Mạn Thu cũng vội vàng buông tay đang khoác lấy mẹ, chạy theo Trình Vũ Đồng ra khỏi cửa, miệng còn gọi với bố mẹ: “Bố, mẹ, con tiễn Vũ Đồng về~”

Bố mẹ Lương nhìn hai đứa nhỏ gần như cùng lúc chen chúc ra khỏi cửa, không khỏi nhìn nhau cười, trên mặt đều là vẻ buồn cười.

“Hai đứa nhỏ này… Mạn Thu cũng vậy, đã đi làm rồi mà vẫn như trẻ con. Haizz, sau này lấy chồng rồi mà vẫn thế này thì biết làm sao?”

Mẹ Lương giả vờ than thở, khiến bố Lương liếc nhìn bà một cái, rồi đáp lại: “Thôi đi, tôi còn không biết bà sao? Lấy chồng thì lấy chồng, hơn nữa, con gái nhà tôi tốt như vậy, rước được về nhà là phúc phận của nhà người ta! Còn biết làm sao nữa? Đương nhiên là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa rồi!”

Mẹ Lương thấy bố Lương càng nói càng quá đáng, liền đánh ông mấy cái, rồi nói: “Tôi nói cho ông biết, tính tiểu thư của con gái ông bây giờ đều là do ông chiều mà ra đấy! Còn nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa nữa chứ, nhà ai lấy vợ mà muốn rước một bà cô về nhà?”

Bố Lương cứng cổ cãi lại: “Sao lại không được? Con gái tôi học hành cao, công việc lại đàng hoàng, rước về nhà thờ phụng thì sao nào! Hơn nữa, sao bà lại nói con gái mình như vậy? Tiểu thư gì chứ, con gái nhà người ta có chút tính tình chẳng phải là chuyện bình thường sao? Tôi thấy, tính Mạn Thu giống bà đấy…”

Mẹ Lương không thèm nhìn ông nữa, nhưng bà nói thì nói vậy, tuy bà không có cái nhìn màu hồng về Lương Mạn Thu như bố Lương, nhưng trong lòng cũng thấy lão Lương nói đúng.

Con gái mà không có tính tình thì làm sao được, không có tính tình thì bị nhà chồng bắt nạt à? Con gái nhà bà nuôi nấng không phải để cho người ta ức hϊếp đâu.

Trong bếp, Lương Mạn Xuân không biết bố mẹ đã về nhà.

Sau khi khóa cửa bếp, Lương Mạn Xuân liền đi tới đi lui trong bếp một cách hào hứng, thỉnh thoảng lại va vào xoong nồi, tạo ra tiếng loảng xoảng.

Cứ như vậy đi lòng vòng trong bếp mấy vòng lớn, tâm trạng cô mới dần bình tĩnh lại.

Cẩn thận lấy ra từ trong túi một cuốn sách nhỏ hơi ngả vàng, Lương Mạn Xuân hít sâu một hơi, nhìn xung quanh rồi kiểm tra lại ổ khóa một lần nữa, sau đó mới mở cuốn sách nhỏ ra.

5

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.