0 chữ
Chương 79
Chương 79
Cô cứ tưởng câu trả lời mình nhận được sẽ là “Mọi người đều rất tốt, không cần lo lắng”, ai ngờ lại nhận được lời mở đầu là “một số người đúng là khó sống chung”.
Lương Mạn Thu có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền thông suốt - dù sao, khu tập thể quân đội chính là chiến trường chính của chị cô, nữ chính, nếu như người ở đó đều bình thường, vậy chị cô cũng sẽ không có nhiều cơ hội vả mặt những kẻ cực phẩm như vậy.
Lương Mạn Thu thở dài một hơi, thầm than trong lòng: Cuộc sống sau này ở đó, e rằng khó mà yên ổn được.
Nhưng may mà thân phận của cô trong sách chỉ là pháo hôi, một sự tồn tại chỉ được miêu tả trong vài câu chữ, chắc những ngày tháng gà bay chó sủa kia, dù thế nào cũng không đến lượt cô đâu nhỉ?
Hơn nữa cô đã sớm tìm ra nguyên nhân dẫn đến cái kết chết sớm của mình, cũng đã có biện pháp giải quyết tương ứng.
Cô chỉ cần tránh những trường hợp nam nữ chính xuất hiện cùng lúc, cho dù không thể tránh được, cô cũng có không gian nông trại bảo vệ, tính mạng an toàn đã không còn là vấn đề.
Vậy thì tiếp theo, cô chỉ cần tận hưởng cuộc sống của mình là được.
Sau khi nghĩ thông suốt, Lương Mạn Thu mới hoàn toàn thả lỏng người, dựa vào lòng Trình Thanh Hoài, híp mắt thỏa mãn.
Chỉ là rất nhanh, một cơn buồn ngủ mãnh liệt liền bao trùm lấy cô, Lương Mạn Thu chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu, chưa kịp phản ứng thì đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Nhận thấy thân thể trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn, Trình Thanh Hoài chỉ khẽ lắc đầu cười, rồi cẩn thận rút một tay ra, lấy một chiếc chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người Lương Mạn Thu.
Tối qua bọn họ quậy phá đến tận khuya, Mạn Thu có thể gắng gượng đến giờ đã khiến anh rất bất ngờ rồi.
Không biết có phải vì xung quanh toàn là mùi hương bồ kết quen thuộc hay không mà giấc ngủ này của Lương Mạn Thu đặc biệt ngon giấc.
Nhưng khi cô tỉnh dậy từ trong giấc mộng, trái tim lại đột nhiên ngừng đập - lúc này cô vậy mà lại không ở trên tàu!
Cô đang ở, trên ô tô?
Lương Mạn Thu giật mình tỉnh giấc, cảnh giác nhìn chằm chằm vào bóng người xa lạ nhưng không giấu được vẻ cường tráng trên ghế lái.
Mưa ngoài cửa sổ lại lớn hơn, hơi nước mờ ảo khiến cảnh vật bên ngoài cửa sổ trở nên mơ hồ, cũng khiến lòng Lương Mạn Thu chìm xuống đáy vực.
Lương Mạn Thu theo bản năng nắm chặt thứ trong tay mình, nào ngờ “thứ đó” lại phản khách thành chủ, càng nắm chặt tay cô hơn.
“Tỉnh rồi?” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, chỉ là lần này giọng nói không còn khàn khàn lười biếng nữa, nhưng vẫn khiến Lương Mạn Thu bình tĩnh lại được như cũ.
Là anh Thanh Hoài… Là cô quá lo lắng rồi.
“Sợ rồi à?” Trình Thanh Hoài nhìn ra vẻ kinh hãi chưa tan trong mắt Lương Mạn Thu, trong mắt tràn đầy vẻ tự trách, xin lỗi: “Là anh không tốt, lúc nãy xuống tàu không gọi em dậy được.”
Lương Mạn Thu lắc đầu, nói: “Sao lại trách anh được? Là do em ngủ quá say, hơn nữa…”
Lương Mạn Thu không tiện nói, lúc nãy khi cô mở mắt ra nhìn thấy một người đàn ông to lớn như vậy trên ghế lái thì trong lòng đã nghĩ gì, nhưng khi bốn mắt nhìn nhau với Trình Thanh Hoài, cô biết anh đã hiểu.
Ngay từ khoảnh khắc Trình Thanh Hoài mở miệng, người đang lái xe là Hứa Khang Thời liền không nhịn được nhìn vào gương chiếu hậu.
Khi nghe thấy người bạn “mặt cười lòng dạ sói” của mình nói chuyện với cô gái bằng giọng điệu ôn nhu nhỏ nhẹ như vậy, lập tức nổi hết cả da gà.
Lương Mạn Thu có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền thông suốt - dù sao, khu tập thể quân đội chính là chiến trường chính của chị cô, nữ chính, nếu như người ở đó đều bình thường, vậy chị cô cũng sẽ không có nhiều cơ hội vả mặt những kẻ cực phẩm như vậy.
Lương Mạn Thu thở dài một hơi, thầm than trong lòng: Cuộc sống sau này ở đó, e rằng khó mà yên ổn được.
Nhưng may mà thân phận của cô trong sách chỉ là pháo hôi, một sự tồn tại chỉ được miêu tả trong vài câu chữ, chắc những ngày tháng gà bay chó sủa kia, dù thế nào cũng không đến lượt cô đâu nhỉ?
Hơn nữa cô đã sớm tìm ra nguyên nhân dẫn đến cái kết chết sớm của mình, cũng đã có biện pháp giải quyết tương ứng.
Vậy thì tiếp theo, cô chỉ cần tận hưởng cuộc sống của mình là được.
Sau khi nghĩ thông suốt, Lương Mạn Thu mới hoàn toàn thả lỏng người, dựa vào lòng Trình Thanh Hoài, híp mắt thỏa mãn.
Chỉ là rất nhanh, một cơn buồn ngủ mãnh liệt liền bao trùm lấy cô, Lương Mạn Thu chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu, chưa kịp phản ứng thì đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Nhận thấy thân thể trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn, Trình Thanh Hoài chỉ khẽ lắc đầu cười, rồi cẩn thận rút một tay ra, lấy một chiếc chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người Lương Mạn Thu.
Tối qua bọn họ quậy phá đến tận khuya, Mạn Thu có thể gắng gượng đến giờ đã khiến anh rất bất ngờ rồi.
Nhưng khi cô tỉnh dậy từ trong giấc mộng, trái tim lại đột nhiên ngừng đập - lúc này cô vậy mà lại không ở trên tàu!
Cô đang ở, trên ô tô?
Lương Mạn Thu giật mình tỉnh giấc, cảnh giác nhìn chằm chằm vào bóng người xa lạ nhưng không giấu được vẻ cường tráng trên ghế lái.
Mưa ngoài cửa sổ lại lớn hơn, hơi nước mờ ảo khiến cảnh vật bên ngoài cửa sổ trở nên mơ hồ, cũng khiến lòng Lương Mạn Thu chìm xuống đáy vực.
Lương Mạn Thu theo bản năng nắm chặt thứ trong tay mình, nào ngờ “thứ đó” lại phản khách thành chủ, càng nắm chặt tay cô hơn.
“Tỉnh rồi?” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, chỉ là lần này giọng nói không còn khàn khàn lười biếng nữa, nhưng vẫn khiến Lương Mạn Thu bình tĩnh lại được như cũ.
“Sợ rồi à?” Trình Thanh Hoài nhìn ra vẻ kinh hãi chưa tan trong mắt Lương Mạn Thu, trong mắt tràn đầy vẻ tự trách, xin lỗi: “Là anh không tốt, lúc nãy xuống tàu không gọi em dậy được.”
Lương Mạn Thu lắc đầu, nói: “Sao lại trách anh được? Là do em ngủ quá say, hơn nữa…”
Lương Mạn Thu không tiện nói, lúc nãy khi cô mở mắt ra nhìn thấy một người đàn ông to lớn như vậy trên ghế lái thì trong lòng đã nghĩ gì, nhưng khi bốn mắt nhìn nhau với Trình Thanh Hoài, cô biết anh đã hiểu.
Ngay từ khoảnh khắc Trình Thanh Hoài mở miệng, người đang lái xe là Hứa Khang Thời liền không nhịn được nhìn vào gương chiếu hậu.
Khi nghe thấy người bạn “mặt cười lòng dạ sói” của mình nói chuyện với cô gái bằng giọng điệu ôn nhu nhỏ nhẹ như vậy, lập tức nổi hết cả da gà.
8
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
