TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 32
Chương 32

Cảnh tượng này anh đã tưởng tượng vô số lần, hôm nay Mạn Thu cho anh cơ hội, cuối cùng anh cũng có thể quang minh chính đại đeo nó vào ngón tay cô, như thể từ nay về sau, anh cũng sẽ giữ cô bên mình.

“Mạn Thu, cảm ơn em đã cho anh cơ hội này.”

Một lần nữa, Trình Thanh Hoài dịu dàng ngẩng đầu nhìn Lương Mạn Thu, nói.

“Còn nữa, anh cần phải thú nhận với em, anh đã thích em từ rất lâu rồi, Mạn Thu.”

Thật tốt, anh cô đã hạnh phúc rồi.

Có lẽ cô nên chúc mừng anh cô đã đạt được mong ước, rước được người đẹp về dinh? Nhưng, ai mà quan tâm đến cô, một người qua đường không ai để ý chứ?

Con sói đói đáng ghét kia đã thèm muốn chị em cô từ lâu, vậy mà cô lại ngốc nghếch làm mồi nhử đáng thương, trơ mắt nhìn người bạn thân nhất của mình bị lừa vào hang sói… Cảm giác bất lực chết tiệt này!

Tất cả là tại cô, Thu Thu đáng thương giống như Cô bé quàng khăn đỏ trong truyện cổ tích, bị Trình Thanh Hoài cắn chặt!

Trình Vũ Đồng hung hăng trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú đang cười toe toét của anh trai, sau đó cuồng loạn và áy náy nhìn người bạn xinh đẹp mặt đỏ bừng, trong lòng rối bời.

“Khụ!” Trình Vũ Đồng cố ý ho khan một tiếng thật to, ý định muốn hai người trước mặt đang trao đổi tình ý kia nhận ra sự tồn tại của cô, một người sống sờ sờ.

“Vũ Đồng, sao vậy?”

Lương Mạn Thu dời tầm mắt khỏi khuôn mặt tuấn tú của Trình Thanh Hoài, buồn cười nhìn về phía bạn mình.

Thấy Lương Mạn Thu cuối cùng cũng chịu nhìn mình, Trình Vũ Đồng lập tức chạy như bay đến trước mặt Lương Mạn Thu và anh trai, sau đó dùng sức chen vào giữa hai người. Làm xong những việc này, cô mới hài lòng mỉm cười, rồi mặc kệ người nào đó bên cạnh bắt đầu tỏa ra khí lạnh, khoác tay Lương Mạn Thu nói: “Thu Thu, cậu thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa? Đừng để bị vẻ ngoài của anh tớ lừa, tên này xấu tính lắm, anh ấy…”

“Khụ khụ, Mạn Thu, anh không có.” Trình Thanh Hoài thấy em gái ruột bôi xấu mình trước mặt người trong lòng, lập tức có chút nóng ruột, ho mạnh hai tiếng rồi uất ức biện hộ cho mình.

“Anh có!” Trình Vũ Đồng ngẩng đầu lên nói chắc như đinh đóng cột.

“Con bé này, bình thường anh chiều em lắm mà.” Nhìn cảnh người yêu và em gái đứng cạnh nhau, Trình Thanh Hoài vốn không thật sự tức giận bỗng nhiên bất đắc dĩ mỉm cười nói.

“Hừ.”

Nhìn hai anh em đấu khẩu, Lương Mạn Thu che miệng cười, mãi đến khi chạm phải ánh mắt mỉm cười của Trình Thanh Hoài, cô mới hơi mất tự nhiên quay mặt đi.

“Vậy bây giờ chúng ta ra ngoài chứ?” Tuy ngoài miệng Trình Vũ Đồng oán trách Trình Thanh Hoài tranh giành người với mình, nhưng nhìn thấy chị em tốt và anh trai đứng bên nhau, trong lòng cô cũng rất vui.

Dù anh trai cô là sói đói đi nữa, thì cô cũng dám đảm bảo, con sói đói này thật sự rất tốt với người nhà. Trước kia không hiểu, cô còn thấy lạ vì sự đặc biệt của anh trai đối với Thu Thu, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ con sói đói này đã sớm coi Thu Thu là người một nhà rồi?

“Ừm, nếu còn ở lại nữa, e là chú Lương và dì Diêu sẽ không đồng ý.” Trình Thanh Hoài nhìn Lương Mạn Thu không chớp mắt, cười nói.

Hai má Lương Mạn Thu vừa mới hết đỏ bừng lại nóng lên, khi hơi nóng lại xuất hiện trên mặt, Lương Mạn Thu vội vàng gật đầu lia lịa, rồi nói lung tung: “Ừ, ba em chắc chắn sẽ giận, chúng ta mau ra ngoài thôi!”

3

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.