TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Chương 19

Nhìn hai chị em Lương Mạn Xuân và Lương Mạn Thu tự thỏa thuận xong, bố mẹ Lương cũng không nhúng tay vào nữa.

Tuy nói là muốn cả nhà cùng ngồi lại nói chuyện thẳng thắn, nhưng thực ra điều họ muốn giải quyết nhất chính là vấn đề xích mích giữa hai chị em. Giờ thấy hai đứa sau một hồi cãi vã, đều mang vẻ mặt không muốn quan tâm đến đối phương, bố mẹ Lương biết đã đến lúc họ lên tiếng.

Bố mẹ Lương nhìn nhau, rồi bố Lương hắng giọng, nói trước: "Thôi được rồi, vậy chúng ta nói ngắn gọn thôi, nói xong thì hai chị em muốn làm gì cũng được."

Mẹ Lương ngồi bên cạnh khẽ gật đầu, ngầm đồng ý với lời chồng.

"Nhà mình đã lâu rồi không ngồi lại tâm sự với nhau thế này, còn nhớ lần trước..."

Thấy bố Lương lại bắt đầu hồi tưởng chuyện xưa, Lương Mạn Thu và Lương Mạn Xuân rất ăn ý cùng lúc ngọ nguậy trên ghế. Sau khi phát hiện hành động của nhau lại giống nhau đến vậy, cả hai gần như đồng thời quay mặt đi.

Lương Mạn Thu không nhịn được kéo dài giọng, nói với bố Lương: "Bố ơi—— bố lại thế nữa rồi!"

Bị con gái cắt ngang, bố Lương dừng lại vài giây, rồi đưa tay chỉnh lại chiếc kính lão không biết đã đeo từ lúc nào, lắc đầu bất đắc dĩ: "Được rồi, được rồi, chúng ta nói chuyện chính."

"Mạn Xuân à, trước tiên nói về vấn đề của con. Chính con nói đi, lúc nãy trên đường đi ăn cơm, yêu cầu của mẹ có quá đáng không? Không quá đáng đúng không? Chỉ yêu cầu hai chị em sau này ít nhất không được làm những chuyện như thừa nước đυ.c thả câu, tại sao con cứ không đồng ý?"

Giọng bố Lương nghiêm nghị, ánh mắt cũng sắc bén hơn. Mẹ Lương ngồi bên cạnh cũng lo lắng nhìn Lương Mạn Xuân, dường như cũng đang chờ câu trả lời của cô.

Lương Mạn Xuân mấp máy môi, cuối cùng không biết nghĩ đến điều gì, bực tức nói: "Là hai người tự nhiên cắt ngang lời con trước chứ bộ!"

Thấy bố mẹ Lương vẻ mặt hoang mang, Lương Mạn Xuân nói tiếp: "Lúc đó con có làm gì đâu, chỉ cười một tiếng rồi nói Mạn Thu vài câu thôi, hai người lại đột nhiên hỏi con chuyện này, chẳng phải là đang nhắm vào con sao?"

Lương Mạn Thu nghiêng đầu, một tay chống cằm, nhìn chị gái, chậm rãi nói: "Lúc đó chị nói em là đứa xui xẻo, uống nước lạnh cũng kẹt răng..."

"Đúng rồi, con nói sai à? Chẳng phải em lúc nào cũng xui xẻo sao? Trừ mấy lần chó ngáp phải ruồi..."

Lương Mạn Xuân nói rất hùng hồn, rồi hất cằm lên, nói tiếp: “Con có nói sai đâu, vậy nên hai người chính là đang nhắm vào con, tại sao con phải đồng ý yêu cầu như vậy?"

Mẹ Lương cười khổ, lắc đầu với bố Lương đang nhíu mày định nói, rồi quay sang nhìn Lương Mạn Xuân, nghiêm túc nói:

"Nếu mẹ đã làm con hiểu lầm thì mẹ xin lỗi. Nhưng chuyện này con nhất định phải hứa với mẹ, lúc nãy em con đã đồng ý rồi, mẹ cũng mong con đồng ý."

Nói xong, mẹ Lương nhìn Lương Mạn Xuân với vẻ mặt đầy kỳ vọng.

Trước ánh mắt của mẹ, Lương Mạn Xuân lại bật cười: “Con có thể đồng ý, nhưng con có một yêu cầu."

"Yêu cầu gì?" Lương Mạn Thu ngạc nhiên nhìn Lương Mạn Xuân, trong lòng không khỏi nghĩ, có phải lúc nãy mình đồng ý quá nhanh rồi nên Lương Mạn Xuân mới nói ra yêu cầu này không.

"Sau này con muốn lấy ai thì lấy, hai người không được phản đối."

Lương Mạn Xuân vẫn nhớ trong sách có nhắc đến, vì lúc đó bố mẹ cô rất bất mãn chuyện cô muốn lấy một người đàn ông đã có ba đứa con, dẫn đến việc ban đầu mối quan hệ giữa cô và nam chính không được hòa hợp, sau này thấy thái độ của cô với ba đứa con riêng mới dần hòa hoãn lại.

5

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.