TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 24
Chương 24: Hòn đá trên núi

Đây là lần đầu tiên Thịnh Trị nhìn thấy món ăn kiểu này, từ nhỏ đến lớn từng bữa ăn trong ngày đều có chuyên gia dinh dưỡng gửi thực đơn cho đầu bếp chuẩn bị, chưa từng có món ăn dân dã nào lọt lên bàn ăn của cá nhân hắn hay nhà họ Thịnh.

Một bát thức ăn đơn giản được nấu từ gạo nếp, ngô nếp trắng và đậu xanh bóc vỏ, ba thứ trộn vào với nhau, thêm chút hành phi thơm nức.

Thấy hắn cứ nhìn mà không ăn cô thắc mắc: “Anh chưa từng ăn ngô xéo bao giờ à?”

Thịnh Trị gật đầu: “Chưa từng, đây là lần đầu tiên anh thấy món ăn như này.”

Phùng Nhã lấy lại bát ngô, cười nói: “Món ngon thế này mà anh không biết, đúng là tiếc thật. Nếu anh không biết vật chắc cách ăn thế nào em phải chỉ thôi.”

Cô đi vào nhà, trước tiên rửa tay thật sạch lau khô, sau đó cho phần ngô trong bát vào tay nắn bóp: “Dạo này thời tiết khô nóng, lá chuối cũng chẳng có mấy lá lành lặn, nên mẹ phải bỏ vào bát, chứ thật ra món này phải cho vào lá chuối rồi nhào nặn mới đúng điệu, giờ em tạm dùng tay mình vậy, anh đừng chê nhé.”

Sao hắn có thể chê được chứ, chỉ cần là đồ cô đưa cho hắn, mọi thứ đều ngon.

“Nè anh ăn thử đi.” Cô đã nắn xong, ba loại ngũ cốc hòa trộn vào nhau trắng vàng đan xen nhìn khá đẹp mắt.

Thịnh Trị nhận lấy cắn một ngụm, nhai được một lúc hai mắt hắn sáng lên, lời thật lòng tự nhiên tuôn ra: “Ngon quá!”

Phùng Nhã tự hào: “Đương nhiên rồi, đây là món ăn sáng mà em thích nhất đấy, để tới chiều vẫn không bị khô, ăn nóng là ngon nhất, anh thích ngày mai em sẽ mang qua cho. Năm nay nắng nóng không có nước nên sợ đây sẽ là số ngô cuối cùng năm nay, muốn ăn phải chờ qua năm mới có.”

“Chờ ổn định tình hình, chúng ta sẽ trồng trọt, anh đã đặt hạt giống rồi.”

Phùng Nhã nhìn trời, mới sáu giờ sáng nhưng mặt trời đã lên cao tựa như tám giờ: “Chúng ta không có nước.”

“Em quên cái giếng nước thần kỳ của mình rồi à?”

Hai mắt Phùng Nhã sáng lên: “Đúng rồi, giếng nước của em, nếu vậy chúng ta phải lén lút trồng, nếu để mọi người xung quanh biết được họ sẽ làm phiền chúng ta mất.”

“Anh thuê cả ngọn núi này là để tránh tai mắt người khác mà.”

Trước đó còn nghi ngờ cách làm của hắn, thì giờ đây Phùng Nhã phải phục vì sự lo xa này, quả không hổ là thương nhân mỗi bước đi đều tính toán tỉ mỉ.

Ăn sáng xong cả hai cùng lên núi, vị trí hòn đá có màu sắc Phùng Nhã nhìn thấy nằm trên đỉnh nơi không có tán cây che bóng. Lúc hai người đến nơi mặt trời đã chiếu lêи đỉиɦ của hòn đá.

Hòn đá rất lớn, chiếm hẳn một khu đất, xung quanh toàn là cỏ mần trầu thấp không có cây lớn, màu sắc của đá là xanh xám, không có chút đặc biệt nào.

Nhưng trong mắt Phùng Nhã cô lại thấy: “Có một điểm màu trắng lơ lửng trên đỉnh nhọn của hòn đá.”

7

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.