0 chữ
Chương 20
Chương 20: Hộp trữ đồ
“Giờ thì tin anh rồi chứ?”
Phùng Nhã chạm nhẹ vào mặt ngọc: “Vậy những gì chị Hoa viết đều có thật à?”
Hắn không biết Phùng Hoa đang viết thể loại tiểu thuyết gì, nhưng có nhiều điều vốn chỉ nên xuất hiện trong tiểu thuyết đã trở thành hiện thực, sắp tới đây sẽ có nhiều thứ xuất hiện đủ để dọa chết tâm lý yếu ớt của con người, chỉ có kẻ mạnh mới có thể tồn tại.
“Em thử đi, chuyện này đừng nói với chị Hoa vội, chờ sau này hãy nói.”
Phùng Nhã nhịn đau đưa ngón tay cho hắn: “Anh giúp em.”
Thịnh Trị nắm tay cô, không nói một lời, vung viên đá nhỏ lên cắt qua ngón tay cô.
“Á!”
Thịnh Trị nhanh tay bôi máu của Phùng Nhã lên ngọc tím, ngay khi máu cô thấm vào, màu của ngọc tím càng đậm hơn sau đó tách ra làm đôi.
“Ngọc vỡ mất rồi!” Cô lo lắng đưa hai nửa lên cho Thịnh Trị nhìn xem.
“Đừng lo.” Thịnh Trị lấy một nửa, nửa còn lại đặt vào tay cô.
Hắn mỉm cười cúi xuống hôn lên khóe môi cô. Phùng Nhã bị tập kích bất ngờ mở hé miệng, ngay lập tức nửa viên ngọc trên tay Thịnh Trị được hắn đút vào miệng cô, còn nửa trên tay cô hắn lấy cho vào miệng mình.
Hành động nhanh chóng lưu loát đến mức Phùng Nhã chẳng kịp làm gì đã nuốt nửa viên ngọc vào bụng.
“Anh… anh sao lại…” Cô đưa tay vào miệng muốn móc lấy nửa viên ngọc kia ra.
Thịnh Trị giữ tay cô lại: “Nó tan rồi, sau khi tan có lẽ sẽ cho em năng lực đặc biệt, em thử cảm nhận xem.”
Phùng Nhã mấp máy đôi môi, năng lực đặc biệt cái đó cô đã có một cái, giờ chẳng lẽ có thêm cái nữa. Cô thử cảm nhận đột nhiên phát hiện mình có thể nhìn thấy một chiếc giếng nước trong không khí.
Cô kéo tay Thịnh Trị gấp gáp nói: “Trước mặt em có một cái giếng nước, anh thấy không?”
Khóe môi hắn cong lên, kiếp trước lúc mới bắt đầu chưa ai hiểu nhiều về việc nuôi dưỡng ngọc, họ chỉ dựa vào vài lời đồn là dùng người hợp để nuôi ngọc, cách nuôi này chính là cấy vào cơ thể họ, dùng máu thịt mà nuôi. Sau này con người mới phát hiện ra còn một cách nuôi ngọc khác, đó là dùng một cặp đôi thật lòng yêu nhau, tách đôi viên ngọc có linh tính một người nuốt một nửa, ngọc hợp nhất với người sinh ra dị năng phù hợp.
Nhưng nếu không chọn đúng cặp đôi, tình yêu của họ là giả dối, ngọc sẽ hủy người cũng chết.
Lúc để cô nhỏ máu nuốt viên ngọc hắn có chút lo lắng, e sợ cô không yêu hắn, nếu vậy khả năng cao cả hai sẽ cùng chết.
Nhưng chết cũng tốt, ít nhất kiếp này cả hai có thể cùng ra đi một ngày cũng xem như trọn chữ tình. May mắn cô cũng có tình cảm với hắn.
“Em dùng suy nghĩ lấy nước ra thử xem.”
Phùng Nhã làm theo, nghĩ đến hai chữ lấy nước, một dòng nước bay lên lơ lửng trước mặt cô.
Phùng Nhã nắm chặt tay Thịnh Trị: “Anh ơi nước, nước bay ra kìa!”
Thứ này còn ngầu hơn khả năng nhìn thấy màu sắc khí vận của cô.
Vì không có gì chứa nước cô chỉ có thể để nó tưới cho cây chuối nhỏ khô lá bên đường. Nước vừa rơi xuống, lá cây vốn chuyển vàng bỗng xanh trở lại, thân cây màu vàng dần hóa xanh, sức sống trở lại nhìn như một cây chuối lớn lên trong điều kiện hoàn hảo.
“Trời ơi!” Phùng Nhã phải che miệng mình lại mới không hét quá lớn.
“Suỵt.” Thịnh Trị ra dấu. “Em đừng nói lớn quá, chuyện này để người khác biết rất nguy hiểm.”
Phùng Nhã gật đầu như giã tỏi, sau đó hưng phấn hỏi hắn: “Anh thì sao, có gì đặc biệt không?”
Thịnh Trị đương nhiên có thay đổi, sức lực khỏe hơi trước, đặc biệt nhìn được khá xa, đồng thời bên trong cơ thể có thứ gì đó, khi cảm nhận kỹ hơn sẽ thấy một không gian nhỏ, dưới dạng là một thùng gỗ nhỏ, ngoài thùng gõ ra còn một thứ khác, nhưng trước tiên hắn để Phùng Nhã thấy thùng gỗ trước.
“Đây là gì? Thùng gỗ sao, nhỏ quá!” Phùng Nhã vuốt cằm nhìn thùng gỗ lơ lửng trước mặt.
Thịnh Trị véo nhẹ mũi cô: “Đó không phải là thùng gỗ bình thường mà là không gian lưu trữ.”
Hắn cởi đồng hồ trên tay ném vào, nhìn bề ngoài thùng gỗ trông chỉ bằng hai lòng bàn tay, nhưng khi chiếc đồng hồ đi vào vậy mà chỉ chiếm một phần nhỏ thùng gỗ, giống như hạt cát.
“Thần kỳ quá, nhìn thì nhỏ mà diện tích có vẻ rất lớn.”
Thịnh Trị thu lại thùng gỗ, nói với cô: “Em dùng ý nghĩ thu lại giếng nước đi.”
Phũng Nhã nghĩ thu, giếng nước liền biến mất.
Thịnh Trị nắm tay cô nói: “Em đừng để lộ ra với ai.”
Phùng Nhã gật đầu: “Anh yên tâm, người nhà em cũng sẽ giữ kín.”
Hắn xoa đầu cô: “Làm tốt lắm.”
Phùng Nhã có chút lưỡng lự, cô muốn nói cho hắn biết khả năng đặc biệt của mình.
Phùng Nhã chạm nhẹ vào mặt ngọc: “Vậy những gì chị Hoa viết đều có thật à?”
Hắn không biết Phùng Hoa đang viết thể loại tiểu thuyết gì, nhưng có nhiều điều vốn chỉ nên xuất hiện trong tiểu thuyết đã trở thành hiện thực, sắp tới đây sẽ có nhiều thứ xuất hiện đủ để dọa chết tâm lý yếu ớt của con người, chỉ có kẻ mạnh mới có thể tồn tại.
“Em thử đi, chuyện này đừng nói với chị Hoa vội, chờ sau này hãy nói.”
Phùng Nhã nhịn đau đưa ngón tay cho hắn: “Anh giúp em.”
Thịnh Trị nắm tay cô, không nói một lời, vung viên đá nhỏ lên cắt qua ngón tay cô.
“Á!”
Thịnh Trị nhanh tay bôi máu của Phùng Nhã lên ngọc tím, ngay khi máu cô thấm vào, màu của ngọc tím càng đậm hơn sau đó tách ra làm đôi.
“Ngọc vỡ mất rồi!” Cô lo lắng đưa hai nửa lên cho Thịnh Trị nhìn xem.
Hắn mỉm cười cúi xuống hôn lên khóe môi cô. Phùng Nhã bị tập kích bất ngờ mở hé miệng, ngay lập tức nửa viên ngọc trên tay Thịnh Trị được hắn đút vào miệng cô, còn nửa trên tay cô hắn lấy cho vào miệng mình.
Hành động nhanh chóng lưu loát đến mức Phùng Nhã chẳng kịp làm gì đã nuốt nửa viên ngọc vào bụng.
“Anh… anh sao lại…” Cô đưa tay vào miệng muốn móc lấy nửa viên ngọc kia ra.
Thịnh Trị giữ tay cô lại: “Nó tan rồi, sau khi tan có lẽ sẽ cho em năng lực đặc biệt, em thử cảm nhận xem.”
Phùng Nhã mấp máy đôi môi, năng lực đặc biệt cái đó cô đã có một cái, giờ chẳng lẽ có thêm cái nữa. Cô thử cảm nhận đột nhiên phát hiện mình có thể nhìn thấy một chiếc giếng nước trong không khí.
Khóe môi hắn cong lên, kiếp trước lúc mới bắt đầu chưa ai hiểu nhiều về việc nuôi dưỡng ngọc, họ chỉ dựa vào vài lời đồn là dùng người hợp để nuôi ngọc, cách nuôi này chính là cấy vào cơ thể họ, dùng máu thịt mà nuôi. Sau này con người mới phát hiện ra còn một cách nuôi ngọc khác, đó là dùng một cặp đôi thật lòng yêu nhau, tách đôi viên ngọc có linh tính một người nuốt một nửa, ngọc hợp nhất với người sinh ra dị năng phù hợp.
Nhưng nếu không chọn đúng cặp đôi, tình yêu của họ là giả dối, ngọc sẽ hủy người cũng chết.
Lúc để cô nhỏ máu nuốt viên ngọc hắn có chút lo lắng, e sợ cô không yêu hắn, nếu vậy khả năng cao cả hai sẽ cùng chết.
Nhưng chết cũng tốt, ít nhất kiếp này cả hai có thể cùng ra đi một ngày cũng xem như trọn chữ tình. May mắn cô cũng có tình cảm với hắn.
Phùng Nhã làm theo, nghĩ đến hai chữ lấy nước, một dòng nước bay lên lơ lửng trước mặt cô.
Phùng Nhã nắm chặt tay Thịnh Trị: “Anh ơi nước, nước bay ra kìa!”
Thứ này còn ngầu hơn khả năng nhìn thấy màu sắc khí vận của cô.
Vì không có gì chứa nước cô chỉ có thể để nó tưới cho cây chuối nhỏ khô lá bên đường. Nước vừa rơi xuống, lá cây vốn chuyển vàng bỗng xanh trở lại, thân cây màu vàng dần hóa xanh, sức sống trở lại nhìn như một cây chuối lớn lên trong điều kiện hoàn hảo.
“Trời ơi!” Phùng Nhã phải che miệng mình lại mới không hét quá lớn.
“Suỵt.” Thịnh Trị ra dấu. “Em đừng nói lớn quá, chuyện này để người khác biết rất nguy hiểm.”
Phùng Nhã gật đầu như giã tỏi, sau đó hưng phấn hỏi hắn: “Anh thì sao, có gì đặc biệt không?”
Thịnh Trị đương nhiên có thay đổi, sức lực khỏe hơi trước, đặc biệt nhìn được khá xa, đồng thời bên trong cơ thể có thứ gì đó, khi cảm nhận kỹ hơn sẽ thấy một không gian nhỏ, dưới dạng là một thùng gỗ nhỏ, ngoài thùng gõ ra còn một thứ khác, nhưng trước tiên hắn để Phùng Nhã thấy thùng gỗ trước.
“Đây là gì? Thùng gỗ sao, nhỏ quá!” Phùng Nhã vuốt cằm nhìn thùng gỗ lơ lửng trước mặt.
Thịnh Trị véo nhẹ mũi cô: “Đó không phải là thùng gỗ bình thường mà là không gian lưu trữ.”
Hắn cởi đồng hồ trên tay ném vào, nhìn bề ngoài thùng gỗ trông chỉ bằng hai lòng bàn tay, nhưng khi chiếc đồng hồ đi vào vậy mà chỉ chiếm một phần nhỏ thùng gỗ, giống như hạt cát.
“Thần kỳ quá, nhìn thì nhỏ mà diện tích có vẻ rất lớn.”
Thịnh Trị thu lại thùng gỗ, nói với cô: “Em dùng ý nghĩ thu lại giếng nước đi.”
Phũng Nhã nghĩ thu, giếng nước liền biến mất.
Thịnh Trị nắm tay cô nói: “Em đừng để lộ ra với ai.”
Phùng Nhã gật đầu: “Anh yên tâm, người nhà em cũng sẽ giữ kín.”
Hắn xoa đầu cô: “Làm tốt lắm.”
Phùng Nhã có chút lưỡng lự, cô muốn nói cho hắn biết khả năng đặc biệt của mình.
5
0
2 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
