0 chữ
Chương 63
Chương 63
Vừa nói, y vừa đi đến cạnh Cương Đản, cạo thử hai nhát lên người Cương Đản. Thấy quả thật có lông rụng xuống, Đà Đà nói, “Dùng được thật.”
Đại Nha nhận lấy dao tỉa mày, quệt hai cái lên ghế để gạt lông Cương Đản đi. Nàng gọi Đại Cẩu Đản, “Đại Cẩu Đản, lại đây.”
Đại Cẩu Đản đi tới, “Làm gì thế?”
Đại Nha ấn trán Đại Cẩu Đản, nói, “Đứng yên nào.” Nàng cầm dao cạo nhẹ nhàng cạo lên mày hắn, “Cạo mỏng manh, thon dài sẽ đẹp.”
Mặt bị dí dao, Đại Cẩu Đản không dám lộn xộn, miệng bất mãn nói, “Ngươi cạo lông mày của ta làm gì?”
Đại Nha nói, “Cạo xong vẫn mọc lại mà, ngươi lo gì chứ?”
“Đà Đà, dao tỉa mày của ngươi còn tốt hơn dao của thím ta.”
Đà Đà và Tiểu Tùng đều chăm chú nhìn Đại Nha tỉa mày cho Đại Cẩu Đản. Hàng mày đã tỉa nhìn rõ ràng gọn gàng hơn hàng mày chưa tỉa, chỉ là trông hơi kỳ lạ. Lông mày lành lặn thế kia, cạo đi một nửa làm gì chứ?
Đại Cẩu Đản sờ sờ lông mày của mình, cầm lấy chiếc gương đồng đặt trên đùi Đại Nha. Soi xong, hắn nhíu mày, “Sao lại cạo cho ta thành thế này?”
“Hai bên không giống nhau.”
Nhị Cẩu Đản nói, “Cạo thêm bên kia nữa là giống thôi. Mẹ ta toàn cạo mày thế này mà.”
Đà Đà xung phong, nhận lấy dao tỉa mày, cạo nốt hàng mày còn lại cho Đại Cẩu Đản.
Cạo một hồi xong, y lùi lại hai bước nhìn, thấy hai bên mày không giống nhau. Chưa nói độ dày mỏng khác biệt, chỉ riêng độ cao thấp đã chẳng như nhau.
Đại Nha cười nói, “Ngươi phải tỉa theo bên kia chứ, mày phải tỉa cho giống nhau mới đẹp.”
Đại Cẩu Đản cầm chiếc gương đồng lên soi lần nữa, mặt đầy vẻ không vui, “Xấu chết đi được.”
Vân Thiện cũng thấy rồi, thằng bé nói, “Không đẹp.”
Đại Cẩu Đản càng không vui hơn nữa. Đại Nha dỗ dành hắn, “Đừng không vui nữa. Trưa nay chiên trứng cho ngươi ăn.”
Đại Cẩu Đản nói, “Ngươi nói đấy nhé. Cho nhiều trứng vào. Lần nào cũng chẳng ăn được là bao.”
Đại Nha nhỏ giọng nói, “Cho nhiều. Đừng nói với bà, hôm nay ta cho mười quả trứng.”
“Được.” Đại Cẩu Đản lại vui vẻ trở lại.
Nhị Cẩu Đản dẫn đầu nói, “Bọn ta đảm bảo không nói.”
Nhị Nha Tam Nha cũng đảm bảo, “Không nói đâu.”
Hoa Kỳ khẽ cười một tiếng, đá nhẹ Cương Đản, “Đi làm thêm lát nữa đi.”
Cương Đản kéo chiếc xe đẩy gỗ, lại nhảy nhót thêm hai vòng trên đống lương thực.
Cái giá phải trả để được ăn trứng chiên là phải chịu bị cạo lông mày. Đại Nha hướng dẫn Đà Đà và Tiểu Tùng cầm dao, lấy lông mày của đám Nhị Cẩu Đản ra luyện tay.
Đà Đà cạo liền ba người mới dần dần tìm ra chút mánh khóe. Đáng tiếc là chẳng còn lông mày cho y luyện tay nữa. Thế là y chuyển ý định sang Vân Thiện.
Vân Thiện ngoan ngoãn đứng yên đó để Đà Đà cạo mày, Hoa Kỳ ngồi xổm bên cạnh xem.
Vân Thiện tuổi nhỏ, lông mày nhạt màu, tỉa xong trông chẳng đẹp chút nào, xa kém hàng mày tự nhiên.
Tỉa mày xong, Vân Thiện cũng cầm gương đồng soi. Càng soi môi thằng bé càng trề ra, trên mặt lộ rõ vẻ không vui.
Đà Đà nói, “Sao thế? Cũng được mà.”
“Hai bên tỉa không giống nhau.”
Vân Thiện trả lại gương đồng cho Đại Nha, trề môi đi đến cạnh Hoa Kỳ, ôm lấy cánh tay y, vùi mặt vào đó.
Hoa Kỳ cảm thấy tay áo ướt, bèn nâng đầu Vân Thiện lên. Thằng bé đang lặng lẽ khóc đây này.
Hoa Kỳ hỏi, “Khóc gì thế?”
Vân Thiện ấm ức sụt sịt nói, “Không đẹp… xấu…”
Hoa Kỳ bất đắc dĩ bật cười, “Lông mày mọc lại được mà, mọc lại rồi sẽ không xấu nữa.”
Vừa nãy Vân Thiện rõ ràng đã thấy Đà Đà tỉa mày cho người khác thành ra sao, bản thân thằng bé cũng nói xấu, vậy mà cuối cùng vẫn để Đà Đà tỉa cho mình.
Đà Đà cầm chì kẻ mày nói, “Ta vẽ cho ngươi. Vẽ xong sẽ đẹp ngay.”
Hoa Kỳ nói, “Vẽ dày thêm chút nữa đi.”
Đà Đà kẻ cho Vân Thiện dày lên một chút, Hoa Kỳ lại bảo y vẽ dày thêm chút nữa.
Đà Đà đáp, “Dày quá trông sẽ không đẹp.” Gu thẩm mỹ của y giờ đã khác rồi.
Vân Thiện nói, “Đẹp.”
Đà Đà đành lại kẻ cho Vân Thiện dày thêm chút nữa, rồi từ trong giỏ lục ra một hộp phấn mắt có gương nhỏ để Vân Thiện soi.
Vân Thiện nhìn hàng mày đậm sì của mình, rất hài lòng, bật khóc thành cười, “Đẹp quá.”
Đại Nha nhận lấy dao tỉa mày, quệt hai cái lên ghế để gạt lông Cương Đản đi. Nàng gọi Đại Cẩu Đản, “Đại Cẩu Đản, lại đây.”
Đại Cẩu Đản đi tới, “Làm gì thế?”
Đại Nha ấn trán Đại Cẩu Đản, nói, “Đứng yên nào.” Nàng cầm dao cạo nhẹ nhàng cạo lên mày hắn, “Cạo mỏng manh, thon dài sẽ đẹp.”
Mặt bị dí dao, Đại Cẩu Đản không dám lộn xộn, miệng bất mãn nói, “Ngươi cạo lông mày của ta làm gì?”
Đại Nha nói, “Cạo xong vẫn mọc lại mà, ngươi lo gì chứ?”
“Đà Đà, dao tỉa mày của ngươi còn tốt hơn dao của thím ta.”
Đà Đà và Tiểu Tùng đều chăm chú nhìn Đại Nha tỉa mày cho Đại Cẩu Đản. Hàng mày đã tỉa nhìn rõ ràng gọn gàng hơn hàng mày chưa tỉa, chỉ là trông hơi kỳ lạ. Lông mày lành lặn thế kia, cạo đi một nửa làm gì chứ?
“Hai bên không giống nhau.”
Nhị Cẩu Đản nói, “Cạo thêm bên kia nữa là giống thôi. Mẹ ta toàn cạo mày thế này mà.”
Đà Đà xung phong, nhận lấy dao tỉa mày, cạo nốt hàng mày còn lại cho Đại Cẩu Đản.
Cạo một hồi xong, y lùi lại hai bước nhìn, thấy hai bên mày không giống nhau. Chưa nói độ dày mỏng khác biệt, chỉ riêng độ cao thấp đã chẳng như nhau.
Đại Nha cười nói, “Ngươi phải tỉa theo bên kia chứ, mày phải tỉa cho giống nhau mới đẹp.”
Đại Cẩu Đản cầm chiếc gương đồng lên soi lần nữa, mặt đầy vẻ không vui, “Xấu chết đi được.”
Vân Thiện cũng thấy rồi, thằng bé nói, “Không đẹp.”
Đại Cẩu Đản càng không vui hơn nữa. Đại Nha dỗ dành hắn, “Đừng không vui nữa. Trưa nay chiên trứng cho ngươi ăn.”
Đại Nha nhỏ giọng nói, “Cho nhiều. Đừng nói với bà, hôm nay ta cho mười quả trứng.”
“Được.” Đại Cẩu Đản lại vui vẻ trở lại.
Nhị Cẩu Đản dẫn đầu nói, “Bọn ta đảm bảo không nói.”
Nhị Nha Tam Nha cũng đảm bảo, “Không nói đâu.”
Hoa Kỳ khẽ cười một tiếng, đá nhẹ Cương Đản, “Đi làm thêm lát nữa đi.”
Cương Đản kéo chiếc xe đẩy gỗ, lại nhảy nhót thêm hai vòng trên đống lương thực.
Cái giá phải trả để được ăn trứng chiên là phải chịu bị cạo lông mày. Đại Nha hướng dẫn Đà Đà và Tiểu Tùng cầm dao, lấy lông mày của đám Nhị Cẩu Đản ra luyện tay.
Đà Đà cạo liền ba người mới dần dần tìm ra chút mánh khóe. Đáng tiếc là chẳng còn lông mày cho y luyện tay nữa. Thế là y chuyển ý định sang Vân Thiện.
Vân Thiện tuổi nhỏ, lông mày nhạt màu, tỉa xong trông chẳng đẹp chút nào, xa kém hàng mày tự nhiên.
Tỉa mày xong, Vân Thiện cũng cầm gương đồng soi. Càng soi môi thằng bé càng trề ra, trên mặt lộ rõ vẻ không vui.
Đà Đà nói, “Sao thế? Cũng được mà.”
“Hai bên tỉa không giống nhau.”
Vân Thiện trả lại gương đồng cho Đại Nha, trề môi đi đến cạnh Hoa Kỳ, ôm lấy cánh tay y, vùi mặt vào đó.
Hoa Kỳ cảm thấy tay áo ướt, bèn nâng đầu Vân Thiện lên. Thằng bé đang lặng lẽ khóc đây này.
Hoa Kỳ hỏi, “Khóc gì thế?”
Vân Thiện ấm ức sụt sịt nói, “Không đẹp… xấu…”
Hoa Kỳ bất đắc dĩ bật cười, “Lông mày mọc lại được mà, mọc lại rồi sẽ không xấu nữa.”
Vừa nãy Vân Thiện rõ ràng đã thấy Đà Đà tỉa mày cho người khác thành ra sao, bản thân thằng bé cũng nói xấu, vậy mà cuối cùng vẫn để Đà Đà tỉa cho mình.
Đà Đà cầm chì kẻ mày nói, “Ta vẽ cho ngươi. Vẽ xong sẽ đẹp ngay.”
Hoa Kỳ nói, “Vẽ dày thêm chút nữa đi.”
Đà Đà kẻ cho Vân Thiện dày lên một chút, Hoa Kỳ lại bảo y vẽ dày thêm chút nữa.
Đà Đà đáp, “Dày quá trông sẽ không đẹp.” Gu thẩm mỹ của y giờ đã khác rồi.
Vân Thiện nói, “Đẹp.”
Đà Đà đành lại kẻ cho Vân Thiện dày thêm chút nữa, rồi từ trong giỏ lục ra một hộp phấn mắt có gương nhỏ để Vân Thiện soi.
Vân Thiện nhìn hàng mày đậm sì của mình, rất hài lòng, bật khóc thành cười, “Đẹp quá.”
2
0
1 tháng trước
17 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
