0 chữ
Chương 58
Chương 58
“Bọn người kia thật sự quá độc ác.”
Đêm đã khuya, Tây Giác ôm Vân Thiện về phòng ngủ. Vân Thiện đã ngủ rất say, người khác nói chuyện lớn tiếng cũng không làm nó tỉnh giấc.
“Vân Thiện buồn ngủ từ lâu rồi, bảo nó ngủ cũng không chịu.” Đà Đà nói, “Cứ đòi ngồi ở cửa chờ.”
Tây Giác nhéo nhéo cánh tay nhỏ mũm mĩm của Vân Thiện. Đứa trẻ con người béo múp míp toàn thân mềm mềm, thịt thịt, sờ rất dễ chịu. Ban ngày Vân Thiện nghịch ngợm ghê gớm, vậy mà ban đêm ngủ rồi lại trông ngoan ngoãn lạ thường.
“Ai không có ở đây nó cũng tìm.” Hoa Kỳ cười nói.
Đâu Minh nằm sấp trên đất liếʍ liếʍ cánh tay.
“Vết thương sâu không?” Tiểu Tùng hỏi.
“Không sâu.” Đâu Minh lại liếʍ mấy cái.
“Đâu Minh ngươi bị thương à?” Đà Đà kinh ngạc hỏi.
“Bị ám khí làm bị thương.” Đâu Minh nói, “Ám khí của bọn chúng lợi hại lắm.”
“Trương Hòe cũng biết ám khí.” Đà Đà nói, “Ta đi hỏi hắn xem có dạy ta được không.”
Lục Ngu nằm trên giường sưởi, chốc chốc lại thở dài một tiếng, thở dài tới mức Trần Xuyên và Trương Hòe cũng không ngủ nổi.
“Sao vậy?” Trương Hòe hỏi Lục Ngu, “Thở ngắn than dài làm gì?”
“Gãy chân không phải chuyện gì to tát, dưỡng dưỡng sẽ khỏi thôi.”
Lục Ngu đáp, “Ta đang nghĩ làm sao để vận lương thực về Trung Châu.”
“Giờ chân ta gãy mất một bên rồi, không cách nào vận lương thực được.”
Nếu Trương Hòe và Trần Xuyên không bị truy sát, trên người không có vết thương, chuyện này cũng dễ giải quyết rồi. Thế nhưng hai người bọn họ tự thân còn lo chưa xong, làm sao lo nổi cho Lục Ngu.
“Hay là mời người áp tiêu một chuyến.” Trương Hòe nói, “Kim Nhãn tiêu cục danh tiếng rất tốt.”
“Ngươi có thể thuê một chiếc xe trước…” Trương Hòe nói tới đây thì dừng lại, “Trốn thoát Độc Phong phái rồi, các môn phái khác cũng sẽ để mắt tới ngươi. Chuyến này về Trung Châu, e rằng khó khăn trùng trùng.”
“Là chúng ta liên lụy ngươi rồi.”
***
Sáng sớm Hoa Kỳ mở mắt ra, liền trông thấy Vân Thiện đang nghiêng người nhìn chằm chằm hắn.
Thấy Hoa Kỳ tỉnh, Vân Thiện toe toét cái miệng nhỏ cười lên.
Lòng Hoa Kỳ vì nụ cười này của Vân Thiện mà mềm nhũn.
“Hoa Hoa.” Vân Thiện bò dậy, ôm lấy đầu rắn của Hoa Kỳ, thân mật dụi dụi, “Hoa Hoa.”
Hoa Kỳ cũng dụi dụi vào má bầu bĩnh mũm mĩm của Vân Thiện.
Vân Thiện toàn thân mềm mại, còn vương vấn mùi sữa, rất dễ chịu.
Hoa Kỳ, “Đưa tay ra ta xem nào.”
Vân Thiện vươn tay phải ra, giơ ngón cái cho Hoa Kỳ xem.
Ngón cái đã hết sưng rồi, dưới móng còn nhô ra một cái dằm thịt nhỏ dài. Vân Thiện cũng nhìn thấy, nó vươn tay còn lại ra nhéo lấy cái dằm thịt kéo xuống, Hoa Kỳ trơ mắt nhìn chỗ vừa mọc dằm thịt rịn ra chút sắc đỏ.
Vân Thiện bĩu môi, oan ức kêu đau.
“Đau thì lần sau đừng có kéo nữa.” Hoa Kỳ lại gần nhìn.
Dằm thịt bị kéo sâu, rịn đỏ, nhưng không chảy máu. “Đà Đà chẳng phải có cái kéo nhỏ sao? Lần sau bảo Đà Đà cắt cho con.”
“Ừm.”
“Ngón tay hết đau rồi phải không? Hết sưng rồi.” Hoa Kỳ nói.
“Không đau ạ.” Vân Thiện đáp.
Thân thiết với Hoa Kỳ xong, Vân Thiện lại trèo xuống từ giường sưởi bằng thang gỗ, rồi đi tới thân thiết với Tây Giác. Sau đó lại bò lên người Đâu Minh nằm sấp, rướn người sờ Tiểu Tùng.
Tiểu Tùng vươn vai giãn người, lăn một vòng, móng vuốt túm lấy bàn tay nhỏ của Vân Thiện. Vân Thiện nắm lấy móng vuốt của Tiểu Tùng lắc lắc, cái chân nhỏ dùng sức đạp đạp lên người Đâu Minh.
Đâu Minh nhắm mắt bất động, mặc cho Vân Thiện làm loạn cỡ nào.
Thân thiết với mọi người xong, Vân Thiện chân trần chạy tới bên tủ, tự mình mở tủ, từ bên trong lôi ra một chiếc áo cộc tay màu xanh lá, tròng chiếc áo cộc tay lên đầu.
Chiếc áo cộc tay tròng lên đầu, đầu nó chui không ra. Vân Thiện đội áo cộc tay đứng đó gọi người, “Hoa Hoa, Tây Tây.”
Cương Đản nhảy tới, gỡ chiếc áo cộc tay xuống khỏi đầu Vân Thiện. Vân Thiện cầm lấy, lại tròng lên đầu.
Tròng lên rồi đầu vẫn chui không ra, nó lại gọi người, “Hoa Hoa, Tây Tây.”
Cương Đản lại gỡ quần áo trên đầu nó xuống. Vân Thiện giật lấy áo nói, “Con mặc quần áo.”
Hoa Kỳ, “Trên núi có người đấy, đừng mặc áo cộc tay, mặc áo con thôi.”
Đêm đã khuya, Tây Giác ôm Vân Thiện về phòng ngủ. Vân Thiện đã ngủ rất say, người khác nói chuyện lớn tiếng cũng không làm nó tỉnh giấc.
“Vân Thiện buồn ngủ từ lâu rồi, bảo nó ngủ cũng không chịu.” Đà Đà nói, “Cứ đòi ngồi ở cửa chờ.”
Tây Giác nhéo nhéo cánh tay nhỏ mũm mĩm của Vân Thiện. Đứa trẻ con người béo múp míp toàn thân mềm mềm, thịt thịt, sờ rất dễ chịu. Ban ngày Vân Thiện nghịch ngợm ghê gớm, vậy mà ban đêm ngủ rồi lại trông ngoan ngoãn lạ thường.
“Ai không có ở đây nó cũng tìm.” Hoa Kỳ cười nói.
Đâu Minh nằm sấp trên đất liếʍ liếʍ cánh tay.
“Vết thương sâu không?” Tiểu Tùng hỏi.
“Không sâu.” Đâu Minh lại liếʍ mấy cái.
“Đâu Minh ngươi bị thương à?” Đà Đà kinh ngạc hỏi.
“Bị ám khí làm bị thương.” Đâu Minh nói, “Ám khí của bọn chúng lợi hại lắm.”
Lục Ngu nằm trên giường sưởi, chốc chốc lại thở dài một tiếng, thở dài tới mức Trần Xuyên và Trương Hòe cũng không ngủ nổi.
“Sao vậy?” Trương Hòe hỏi Lục Ngu, “Thở ngắn than dài làm gì?”
“Gãy chân không phải chuyện gì to tát, dưỡng dưỡng sẽ khỏi thôi.”
Lục Ngu đáp, “Ta đang nghĩ làm sao để vận lương thực về Trung Châu.”
“Giờ chân ta gãy mất một bên rồi, không cách nào vận lương thực được.”
Nếu Trương Hòe và Trần Xuyên không bị truy sát, trên người không có vết thương, chuyện này cũng dễ giải quyết rồi. Thế nhưng hai người bọn họ tự thân còn lo chưa xong, làm sao lo nổi cho Lục Ngu.
“Hay là mời người áp tiêu một chuyến.” Trương Hòe nói, “Kim Nhãn tiêu cục danh tiếng rất tốt.”
“Là chúng ta liên lụy ngươi rồi.”
***
Sáng sớm Hoa Kỳ mở mắt ra, liền trông thấy Vân Thiện đang nghiêng người nhìn chằm chằm hắn.
Thấy Hoa Kỳ tỉnh, Vân Thiện toe toét cái miệng nhỏ cười lên.
Lòng Hoa Kỳ vì nụ cười này của Vân Thiện mà mềm nhũn.
“Hoa Hoa.” Vân Thiện bò dậy, ôm lấy đầu rắn của Hoa Kỳ, thân mật dụi dụi, “Hoa Hoa.”
Hoa Kỳ cũng dụi dụi vào má bầu bĩnh mũm mĩm của Vân Thiện.
Vân Thiện toàn thân mềm mại, còn vương vấn mùi sữa, rất dễ chịu.
Hoa Kỳ, “Đưa tay ra ta xem nào.”
Vân Thiện vươn tay phải ra, giơ ngón cái cho Hoa Kỳ xem.
Ngón cái đã hết sưng rồi, dưới móng còn nhô ra một cái dằm thịt nhỏ dài. Vân Thiện cũng nhìn thấy, nó vươn tay còn lại ra nhéo lấy cái dằm thịt kéo xuống, Hoa Kỳ trơ mắt nhìn chỗ vừa mọc dằm thịt rịn ra chút sắc đỏ.
“Đau thì lần sau đừng có kéo nữa.” Hoa Kỳ lại gần nhìn.
Dằm thịt bị kéo sâu, rịn đỏ, nhưng không chảy máu. “Đà Đà chẳng phải có cái kéo nhỏ sao? Lần sau bảo Đà Đà cắt cho con.”
“Ừm.”
“Ngón tay hết đau rồi phải không? Hết sưng rồi.” Hoa Kỳ nói.
“Không đau ạ.” Vân Thiện đáp.
Thân thiết với Hoa Kỳ xong, Vân Thiện lại trèo xuống từ giường sưởi bằng thang gỗ, rồi đi tới thân thiết với Tây Giác. Sau đó lại bò lên người Đâu Minh nằm sấp, rướn người sờ Tiểu Tùng.
Tiểu Tùng vươn vai giãn người, lăn một vòng, móng vuốt túm lấy bàn tay nhỏ của Vân Thiện. Vân Thiện nắm lấy móng vuốt của Tiểu Tùng lắc lắc, cái chân nhỏ dùng sức đạp đạp lên người Đâu Minh.
Đâu Minh nhắm mắt bất động, mặc cho Vân Thiện làm loạn cỡ nào.
Thân thiết với mọi người xong, Vân Thiện chân trần chạy tới bên tủ, tự mình mở tủ, từ bên trong lôi ra một chiếc áo cộc tay màu xanh lá, tròng chiếc áo cộc tay lên đầu.
Chiếc áo cộc tay tròng lên đầu, đầu nó chui không ra. Vân Thiện đội áo cộc tay đứng đó gọi người, “Hoa Hoa, Tây Tây.”
Cương Đản nhảy tới, gỡ chiếc áo cộc tay xuống khỏi đầu Vân Thiện. Vân Thiện cầm lấy, lại tròng lên đầu.
Tròng lên rồi đầu vẫn chui không ra, nó lại gọi người, “Hoa Hoa, Tây Tây.”
Cương Đản lại gỡ quần áo trên đầu nó xuống. Vân Thiện giật lấy áo nói, “Con mặc quần áo.”
Hoa Kỳ, “Trên núi có người đấy, đừng mặc áo cộc tay, mặc áo con thôi.”
0
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
