0 chữ
Chương 23
Chương 23
Lương Tuấn Trạch hiểu ý, nhanh chóng móc tiền ra. Trong lòng nghĩ, khách trên núi đúng là không khách khí chút nào.
Bọn yêu quái ra khỏi tiệm tạp hóa, liền thấy một đám quan sai đang đeo đao đứng trước cửa tiệm.
"Quan gia." Đà Đà chỉ vào đám người bị trói trước cửa tiệm kêu lên: "Những kẻ này là kẻ xấu, vác đao muốn gϊếŧ bọn ta!"
Quan sai là nghe người đến báo, nói trong trấn có mãnh thú, bèn dẫn người đến xem. Không ngờ lại đυ.ng phải một chuyện khác nữa.
"Người ở đâu tới vác đao gϊếŧ người?" Quan sai hỏi đám người bị trói.
"Người của Độc Phong Phái." Đà Đà trả lời thay cho bọn họ.
"Vì sao muốn gϊếŧ người?" Quan sai vừa nghe liền biết là ân oán giang hồ. Mấy năm gần đây, giữa các môn phái trên giang hồ không yên ổn, hễ động một chút là đao quang kiếm ảnh. Thường có người đến báo án mạng.
"Nhận sai người rồi." Kẻ cầm đầu Độc Phong Phái rũ đầu nói: "Không phải muốn gϊếŧ bọn họ."
"Bọn họ muốn gϊếŧ người khác." Đà Đà tiếp lời: "Nhận nhầm bọn ta thành người khác rồi."
"Nếu đã vậy." Quan sai cầm đầu nói: "Cùng ta về nha môn."
Hắn lại hỏi Đà Đà: "Các ngươi mang mãnh thú tới sao?"
Cương Đản và Thiết Đản đi theo sau Vân Thiện, quan sai nhìn rất rõ.
"Loại mãnh thú hung hãn như vậy sao cũng mang ra ngoài? Lỡ làm bị thương người thì sao?" quan sai cầm đầu hỏi với vẻ mặt nghiêm khắc.
Vân Thiện nói: "Không cắn người đâu."
"Không cắn người là có thể mang ra ngoài chắc?" quan sai cầm đầu vẫn luôn giữ vẻ mặt nghiêm khắc, đối với Vân Thiện cũng chẳng có chút vẻ mặt tốt nào.
Vân Thiện hơi bị dọa sợ rồi, ôm lấy chân Tây Giác, trốn sau lưng y nhìn về phía đám quan sai.
Hoa Kỳ vô cùng bất mãn: "Nói chuyện thì cứ nói chuyện đi, dọa trẻ con làm gì hả!"
Thiết Đản nhìn chằm chằm quan sai cầm đầu, khiến đám quan sai đều dựng hết cả lông gáy, có hai người còn rút đao ra.
Lương Tuấn Trạch nhanh chóng nói đỡ: "Quan gia là người tốt bụng thôi. Người lớn mà, thường hay giữ vẻ mặt nghiêm nghị."
"Trẻ con không hiểu chuyện, nên mới bị dọa sợ."
Tây Giác bế Vân Thiện lên nói: "Người đã giao cho các ngươi rồi." Nói xong, ôm lấy Vân Thiện quay người đi thẳng.
Vân Thiện趴 trên vai Tây Giác, nhìn đám quan sai ở phía sau kéo hết người của Độc Phong Phái đi. Kẻ bị gãy chân thì được người khác dìu đi.
Đà Đà đi ở phía sau nói: "Vân Thiện, con đừng sợ."
"Có những người vốn dĩ không thích cười đâu."
Vân Thiện "ừm" một tiếng.
Phía trước có một sạp bán trống lắc tay, chủ sạp lắc trống vang lên tiếng "đùng đùng". Vân Thiện nhìn chằm chằm vào chiếc trống lắc tay. Đợi Tây Giác bế hắn đi qua sạp, hắn伸 ra ngón tay nhỏ chỉ vào sạp nói: "Mua!"
Tây Giác hạ Vân Thiện xuống. Vân Thiện cùng Đà Đà chạy ngay tới sạp bán trống lắc tay. Những chiếc trống bày trên sạp đều chưa vẽ mặt trống, trông y hệt nhau. Đà Đà tùy ý cầm lấy một chiếc đưa cho Vân Thiện, đoạn nhìn sang Lương Tuấn Trạch. Lương Tuấn Trạch vội vàng móc tiền trả. Vân Thiện cầm chiếc trống nhỏ, lắc qua lắc lại, tiếng "đùng đùng đùng" vang lên không ngớt. Thằng bé vui vẻ đưa chiếc trống nhỏ lên cho Đà Đà xem, bắt chước tiếng trống nhỏ, líu lo "đùng đùng, đùng đùng."
Chuyện chính đã xong xuôi cả, bầy yêu quái bèn dẫn Vân Thiện dạo chơi khắp trấn. Dọc hai bên đường, bất cứ hàng quán nào họ cũng ghé vào xem xét một lượt.
Khi ngang qua quán bán gà quay, Đâu Minh ngửi thấy mùi thơm, đi nhanh hơn một bước vào trong, cất tiếng, "Lấy mười con." Lương Tuấn Trạch vội vàng kéo Đâu Minh lại, nhỏ giọng nói, "Tôi không mang nhiều tiền đến vậy." Đâu Minh lập tức nhìn sang Đà Đà, "Ngươi lấy hạt châu vàng ra đi." "Làm gì?" Đà Đà đáp, "Lương Tuấn Trạch có tiền mà." "Hắn nói không có tiền." Đâu Minh nói. Lương Tuấn Trạch đỏ bừng mặt, "Không phải là không có tiền... chỉ là tiền mang theo ít quá, không đủ mua mười con gà quay." "Nếu các vị muốn ăn, bây giờ tôi sẽ về nhà lấy tiền ngay." Thường ngày Lương Tuấn Trạch cùng vợ con thuê nhà sống ở trong trấn. Chỗ này cách nhà thuê của hắn không xa. "Không cần đâu." Đà Đà thò tay vào túi, lấy ra mấy hạt châu vàng, dang tay cho Lương Tuấn Trạch thấy, "Chúng ta dùng cái này mua." Lương Tuấn Trạch không ngờ họ lại có nhiều hạt châu vàng đến thế, trợn tròn mắt. Khách trên núi sao mà giàu có vậy? Chẳng phải đều cùng một tổ tông sao? Chẳng lẽ nhà mình đã sa sút lắm rồi ư? "Cho ngươi một hạt." Đà Đà nhét một hạt châu vàng nhỏ vào tay Lương Tuấn Trạch, rồi cầm số hạt còn lại đi tìm ông chủ. Đâu Minh đi theo ngay sau. Lương Tuấn Trạch đứng đó, nhìn ông chủ cân vàng, định trả lại hai hạt châu cho Đà Đà. Đâu Minh vươn tay ngăn lại, "Mua được bao nhiêu gà quay thì lấy bấy nhiêu." Lương Tuấn Trạch: ... Cái này thì phải mua bao nhiêu đây?
Bọn yêu quái ra khỏi tiệm tạp hóa, liền thấy một đám quan sai đang đeo đao đứng trước cửa tiệm.
"Quan gia." Đà Đà chỉ vào đám người bị trói trước cửa tiệm kêu lên: "Những kẻ này là kẻ xấu, vác đao muốn gϊếŧ bọn ta!"
Quan sai là nghe người đến báo, nói trong trấn có mãnh thú, bèn dẫn người đến xem. Không ngờ lại đυ.ng phải một chuyện khác nữa.
"Người ở đâu tới vác đao gϊếŧ người?" Quan sai hỏi đám người bị trói.
"Người của Độc Phong Phái." Đà Đà trả lời thay cho bọn họ.
"Vì sao muốn gϊếŧ người?" Quan sai vừa nghe liền biết là ân oán giang hồ. Mấy năm gần đây, giữa các môn phái trên giang hồ không yên ổn, hễ động một chút là đao quang kiếm ảnh. Thường có người đến báo án mạng.
"Bọn họ muốn gϊếŧ người khác." Đà Đà tiếp lời: "Nhận nhầm bọn ta thành người khác rồi."
"Nếu đã vậy." Quan sai cầm đầu nói: "Cùng ta về nha môn."
Hắn lại hỏi Đà Đà: "Các ngươi mang mãnh thú tới sao?"
Cương Đản và Thiết Đản đi theo sau Vân Thiện, quan sai nhìn rất rõ.
"Loại mãnh thú hung hãn như vậy sao cũng mang ra ngoài? Lỡ làm bị thương người thì sao?" quan sai cầm đầu hỏi với vẻ mặt nghiêm khắc.
Vân Thiện nói: "Không cắn người đâu."
"Không cắn người là có thể mang ra ngoài chắc?" quan sai cầm đầu vẫn luôn giữ vẻ mặt nghiêm khắc, đối với Vân Thiện cũng chẳng có chút vẻ mặt tốt nào.
Vân Thiện hơi bị dọa sợ rồi, ôm lấy chân Tây Giác, trốn sau lưng y nhìn về phía đám quan sai.
Thiết Đản nhìn chằm chằm quan sai cầm đầu, khiến đám quan sai đều dựng hết cả lông gáy, có hai người còn rút đao ra.
Lương Tuấn Trạch nhanh chóng nói đỡ: "Quan gia là người tốt bụng thôi. Người lớn mà, thường hay giữ vẻ mặt nghiêm nghị."
"Trẻ con không hiểu chuyện, nên mới bị dọa sợ."
Tây Giác bế Vân Thiện lên nói: "Người đã giao cho các ngươi rồi." Nói xong, ôm lấy Vân Thiện quay người đi thẳng.
Vân Thiện趴 trên vai Tây Giác, nhìn đám quan sai ở phía sau kéo hết người của Độc Phong Phái đi. Kẻ bị gãy chân thì được người khác dìu đi.
Đà Đà đi ở phía sau nói: "Vân Thiện, con đừng sợ."
"Có những người vốn dĩ không thích cười đâu."
Vân Thiện "ừm" một tiếng.
Phía trước có một sạp bán trống lắc tay, chủ sạp lắc trống vang lên tiếng "đùng đùng". Vân Thiện nhìn chằm chằm vào chiếc trống lắc tay. Đợi Tây Giác bế hắn đi qua sạp, hắn伸 ra ngón tay nhỏ chỉ vào sạp nói: "Mua!"
Chuyện chính đã xong xuôi cả, bầy yêu quái bèn dẫn Vân Thiện dạo chơi khắp trấn. Dọc hai bên đường, bất cứ hàng quán nào họ cũng ghé vào xem xét một lượt.
Khi ngang qua quán bán gà quay, Đâu Minh ngửi thấy mùi thơm, đi nhanh hơn một bước vào trong, cất tiếng, "Lấy mười con." Lương Tuấn Trạch vội vàng kéo Đâu Minh lại, nhỏ giọng nói, "Tôi không mang nhiều tiền đến vậy." Đâu Minh lập tức nhìn sang Đà Đà, "Ngươi lấy hạt châu vàng ra đi." "Làm gì?" Đà Đà đáp, "Lương Tuấn Trạch có tiền mà." "Hắn nói không có tiền." Đâu Minh nói. Lương Tuấn Trạch đỏ bừng mặt, "Không phải là không có tiền... chỉ là tiền mang theo ít quá, không đủ mua mười con gà quay." "Nếu các vị muốn ăn, bây giờ tôi sẽ về nhà lấy tiền ngay." Thường ngày Lương Tuấn Trạch cùng vợ con thuê nhà sống ở trong trấn. Chỗ này cách nhà thuê của hắn không xa. "Không cần đâu." Đà Đà thò tay vào túi, lấy ra mấy hạt châu vàng, dang tay cho Lương Tuấn Trạch thấy, "Chúng ta dùng cái này mua." Lương Tuấn Trạch không ngờ họ lại có nhiều hạt châu vàng đến thế, trợn tròn mắt. Khách trên núi sao mà giàu có vậy? Chẳng phải đều cùng một tổ tông sao? Chẳng lẽ nhà mình đã sa sút lắm rồi ư? "Cho ngươi một hạt." Đà Đà nhét một hạt châu vàng nhỏ vào tay Lương Tuấn Trạch, rồi cầm số hạt còn lại đi tìm ông chủ. Đâu Minh đi theo ngay sau. Lương Tuấn Trạch đứng đó, nhìn ông chủ cân vàng, định trả lại hai hạt châu cho Đà Đà. Đâu Minh vươn tay ngăn lại, "Mua được bao nhiêu gà quay thì lấy bấy nhiêu." Lương Tuấn Trạch: ... Cái này thì phải mua bao nhiêu đây?
4
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
