TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 364
Gián điệp

Điều duy nhất giúp y có thể chống đỡ là y hiểu rằng mình đang bị vây trong hoàn cảnh sinh tử, lúc này chỉ cần ngã xuống thì cho dù vết thương không giết y, đám quan binh đang truy đuổi phía sau cũng sẽ lấy đi tính mạng của y.

Chính y cũng không biết đã chạy trốn bao lâu trong sơn lĩnh. Sắc trời vẫn tối om.

Nếu ở nơi có tầm nhìn tốt một chút, y còn có thể nhìn thấy ngọn lửa ở khe núi bên kia. Cũng vào lúc này, y mới có thể thoáng hồi tưởng lại trận chiến vừa rồi.

Khác với trận chiến lúc hơn hai trăm người đối mặt với hơn hai ngàn quan binh bao vây càn quét mà vẫn có thể đục thủng vòng vây để thoát ra, trận chiến đấu đột nhiên này cũng không có nhiều kháng cự hoặc phá vây đáng để nói. Khi Ninh Nghị suất lĩnh quan binh từ trong rừng cây liều chết xung phong lao ra, hai bên giao chiến trong nháy mắt đã triển khai chiến đấu kịch liệt chém giết. Nhưng hơn mười người Lương Sơn đã là thương binh, mệt binh, tình hình chiến đấu lập tức nghiêng về một phía.

Đám người Chu Vũ chỉ thoáng nhìn rõ thế cục liền biết không còn chờ mong gì ở may mắn nữa, lập tức quay người muốn chạy trốn. Nhưng đám quân lính đã liều chết vây quanh, chỉ một lát đã khiến họ phải lâm vào khổ chiến. Tiểu Úy Trì Tôn Tân cũng giống như Lã Phương, bị chém chết trước tiên ngay trước mặt bọn họ.

Lúc trước, Chu Vũ căn bản không thể nào ngờ được lại phát sinh sự việc thế này.

Chu Vũ hiểu rằng trước mặt một kẻ thù giỏi về bày mưu tính kế, mỗi một bước đi đều phải suy xét xem đối phương có chuẩn bị nào phía sau không. Khi đám người Lư Tuấn Nghĩa phá vây chạy ra, y cũng từng nghĩ rằng sự việc có khi có gian trá, nhưng khi đối phương kêu tên Lư viên ngoại, thoáng nghi ngờ trong lòng y liền biến mất. Kể từ lúc đó, trên suốt quãng đường, y đều vừa chạy trốn vừa thăm dò, chính là vì sợ bị đuổi theo. Nhưng cuối cùng, khi bóng người đó vẫn xuất hiện trước mặt bọn họ ở thời điểm tăm tối nhất, y vẫn không thể nghĩ nổi lý do tại sao.

Thời gian từ lúc diễn ra trận chiến đầu tiên, huynh đệ bên mình bị bắt cho đến lúc này còn không đến một ngày, cho dù có người phản bội thì cũng không thể nhanh đến mức như vậy. Việc này sao có thể là bố cục của thời gian chỉ nửa ngày được? Nhưng đối phương đã xuất hiện, chỉ càng chứng minh sự chênh lệch trong bố cục và vận hành của hai bên. Nếu nói lần đầu tiên gặp chuyện chẳng may chỉ là do đối phương quá cẩn thận, trong lúc vô tình phát hiện mưu tính của bên mình, vậy thì lần này hoàn toàn do bên kia chủ động bày mưu tính kế và dẫn dắt bố cục. Khi y vẫn còn đang suy xét nên đi theo đường nào để tương kế tựu kế nghĩ biện pháp cứu người thì đối phương đã trực tiếp đảo khách thành chủ, lập độc kế gậy ông đập lưng ông.

Biến hóa kịch liệt, sự tình phát sinh quá nhanh chóng khiến bọn họ không kịp tính toán nước đi kế tiếp mà chỉ còn nghĩ cách tìm đường chạy trối chết.

Cũng có một số việc cho tới tận lúc này mới càng thêm rõ ràng khiến Chu Vũ cảm nhận được.

Vốn y vẫn còn chút tâm lý hy vọng vào may mắn, là bởi vì từ trước tới giờ quan phủ vẫn đối xử với lục lâm hay thậm chí là đối với Lương Sơn đều như vậy. Hơn hai trăm người bị giết một nửa, bắt được bốn, năm mươi người, dĩ nhiên là đại thắng.

Tiếp theo, những kẻ trốn thoát đương nhiên là càng cảnh giác hơn, muốn bắt được sẽ rất khó khăn, làm nhiều công ít. Bởi vậy công tích như vậy đã là rất đáng khen, không đáng tốn tinh lực vào việc truy đuổi hoặc giết chóc hết những kẻ lọt lưới. Tuy rằng đối phương khác với quan phủ nhưng dù sao cũng bị hạn chế về thân phận. Một thư sinh có thân phận ở rể, cho dù có giỏi bày mưu tính kế thì vẫn khiến người ta có cảm giác yếu thế.

Mà khi Ninh Nghị lại một lần nữa xuất hiện trước mặt bọn họ, Chu Vũ rốt cục mới phát hiện, người này hoàn toàn khác với đám quan phủ bảo thủ, thậm chí còn khác với tuyệt đại bộ phận lục lâm cường hào. Ngay khi hắn đã chiếm được đại thắng khiến mọi người phải khen ngợi thì không ngờ trong lòng hắn vẫn suy nghĩ phải chém tận giết tuyệt mọi người Lương Sơn, không để lại đường sống. Điều này cũng khiến Chu Vũ đột nhiên ý thức được ý nghĩa của việc này: Hắn và bên mình có mối thù diệt môn.

Lương Sơn có mối thù diệt môn với rất nhiều người, có lẽ bởi vì quá nhiều nên cũng quen, không thèm để ý nữa. Nhưng đối với người bình thường thì loại thù hận này chính là thứ luôn đè nặng trong tim.

Lương Sơn có hơn bốn vạn người, đối với người bình thường thì việc đánh bại hơn hai trăm người, tốn bao công sức để đuổi giết bốn, năm mươi người còn lại chẳng có ý nghĩa gì. Chỉ riêng người đó (Ninh Nghị) là muốn giết sạch tất cả kẻ thù trong tầm mắt của hắn. Mối thù hận nho nhỏ giữa Tịch Quân Dục và Tô gia vốn chỉ là một khái niệm đơn giản đối với đám người Lương Sơn nhưng đến lúc này đã thực sự bị bóng người này đè ép tới trước mặt bọn họ.

Tịch Quân Dục có thể đúng là đã đá vào tấm sắt không nên động đến … Nếu có thể sớm chú ý một chút về điểm này, có lẽ hết thảy sẽ tốt hơn rất nhiều.

Nhưng đã đến nước này, tất cả chỉ có thể dùng mạng để lấp vào thôi. Lúc ấy Chu Vũ thậm chí còn có ý định chủ động xông lên, quát lớn:

- Có gan thì một mình đấu!

Nhưng sau đó nghênh đón y không chỉ có Ninh Nghị gật đầu nói được mà còn mưa tên bay thẳng tới theo cái vẫy tay của hắn.

Lần này cũng chỉ có khoảng hai, ba trăm người bao vây trên núi nhưng khi xông lên thì đám người Chu Vũ không có nhiều cơ hội phá vây cho lắm. Bọn họ một đường chém giết, bị mưa tên phân tách, đao thương vây quanh, nhưng cuối cùng khiến Chu Vũ chiếm được cơ hội may mắn lại chính là đám hỏa tiễn bắn ngay lúc đầu.

Đám hỏa tiễn đó đã tạo thành sát thương nhất định đối với đám người Lương Sơn, nhưng sau quá trình chém giết lại chiếu sáng lên hoàn cảnh xung quanh. Ngược lại với lúc quan binh vây kín trong bóng đêm khiến bên này rất khó có thể xác định được phương hướng phá vây, đám người Lương Sơn vừa bị thương vừa mệt mỏi chỉ trong nháy mắt hỗn loạn đã bị chém giết quá nửa.

Tiếp đó ngọn lửa cũng bắt đầu lan tràn rộng ra, cho đến lúc quy mô dần dần lớn lên mới rốt cục tạo thành phức tạp tương đương cho cả hai bên. Đây có lẽ là tính toán sai duy nhất của Ninh Lập Hằng. Khi Chu Vũ mạo hiểm phá vây ra ngoài bằng phương thức gần như tự sát xông qua ngọn lửa hừng hực, mới nghe thấy tiếng đối phương hô to ở bên kia:

- Ai bảo các ngươi bắn hỏa tiễn … Bắt lấy đám khốn khiếp kia!

Trong ngọn lửa, tất cả mọi người bị phân tách, Chu Vũ có thể nhìn thấy bóng dáng Trần Đạt bị quan binh bao phủ hạ gục, Lư Tuấn Nghĩa và Yến Thanh bị vây chặt bên kia, đánh nhau với hơn mười người, tới mức toàn thân máu chảy đầm đìa nhưng miệng vẫn hô to chạy mau đi. Nhưng khi Chu Vũ lần cuối cùng nhìn lại thì thấy cảnh tượng có người cầm đao đâm vào ngực Lư Tuấn Nghĩa, Yến Thanh ra sức chém giết, tiếng gầm rú giống như vây thú mơ hồ truyền đến …

Bên cạnh chỉ còn lại Trương Thuận và một tên bộ hạ cũng đang bị trọng thương cùng nhau chạy trốn. Bọn họ xông ra khỏi vòng vây từ các hướng khác nhau nhưng may mắn gặp được nhau. Trương Thuận võ nghệ cao cường, tìm được Chu Vũ, còn tên bộ hạ kia thì ôm bụng, cùng Trương Thuận dìu nhau chạy trốn.

Nguyên bản có thể nhìn thấy hy vọng và tiền đồ rộng lớn, lúc này đây đã hoàn toàn bị chôn vùi … Từ sau khi lên Lương Sơn, y chưa từng phải bị thương như vậy, chưa từng trải qua thất bại và tăm tối như vậy. Vậy mà ngay tại mấy ngày trước, hết thảy đều hẳn là rất nắm chắc. Trước đó nữa, ở trên Lương Sơn, y nhìn thấy người trẻ tuổi tên là Tịch Quân Dục, thấy gã kể rằng mình bị đãi ngộ bất công. Sự tình như vậy có nhiều lắm, thậm chí y chưa từng nghi ngờ bao giờ. Có nhiều thứ như thể chém không đứt, nhìn không thấy, ví dụ như là vận rủi, đã xuất hiện từ mấy năm trước nhưng đến một thời điểm nào đó không hề phòng bị, nó lại bất chợt đổ ập xuống.

Ý thức ngơ ngác nhưng thân thể vẫn theo bản năng cố hết sức tìm đường tốt nhất chạy trối chết. Bọn họ ra khỏi rừng cây, trèo lên sườn núi. Bóng tối không còn ở trước mắt nữa, mặt trời hiện lên ở xa xa cuối chân trời, dần chiếu sáng khắp không gian. Tên bộ hạ đi theo bên cạnh Trương Thuận rốt cục chảy hết máu, ngã xuống.

Trương Thuận kéo y dậy nhưng chỉ một chốc đã phải đẩy thi thể từ trên vách núi xuống.

- Chúng ta phải đi về …

Chu Vũ yếu ớt nói. Trương Thuận vỗ vai y, cũng mệt mỏi gần ngã.

- Chúng ta phải đi về … Về Lương Sơn … Nói cho họ việc này …

Mặt trời dần lên cao. Bọn họ lại đi trên lưng núi, không biết có mấy người còn sống sót, không biết phía trước sẽ có thể phát sinh những sự tình gì. Mãi cho đến hai ngày sau, trên đường trở về Lương Sơn, bọn họ mới gặp được Yến Thanh trông giống hệt người chết … Đây là chuyện nói sau.

Ánh mặt trời xuyên qua tán cây. Ngọn lửa vẫn âm ỉ cháy, sương khói tràn ngập khắp rừng. Sương mù buổi sớm, tro bụi và ngọn lửa hòa lẫn vào nhau khiến người ta có cảm giác nhơm nhớp. Trong rừng cây còn rất nhiều máu tươi và thi thể. Cuộc chiến đã kết thúc, binh lính đang quét tước tàn cục, kiểm kê đầu người và thuận tay bổ đao.

Đám người Ninh Nghị đi qua bên cạnh, rời khỏi rừng cây, đi lên một gò núi nhỏ.

Ninh Nghị hỏi:

- Đại khái có mấy người thoát được?

- Bốn, năm người thì phải.

- Vậy là đủ rồi.

Ninh Nghị gật đầu.

- Vẫn phải gửi công văn hải bộ, kêu các lộ chặn lại hỗ trợ kiểm tra, tuy nhiên bọn họ hẳn là vẫn có thể trốn thoát trở về. Ta tin tưởng năng lực của bọn họ. Bọn họ làm được.

- Chỉ có một vấn đề.

Văn Nhân Bất Nhị đi tới nói:

- Tên Chu Vũ kia không đơn giản, vì sao không làm thịt y?

- Có đôi khi, người thông minh lại càng dễ đoán hơn so với kẻ ngốc.

Ninh Nghị trả lời, sau đó nghiêng đầu nói:

- Đi thôi, trở về đi. Ta còn phải đi cảm ơn nữa.

Bọn họ đi qua cánh rừng xuống núi. Ven con đường núi gập gềnh có mấy chiếc xe ngựa đang đỗ lại. Ninh Nghị lên một chiếc xe. Khi vén rèm lên, ánh sáng chiếu len bóng người ở trong xe. Đó chính là kẻ mà Chu Vũ cho rằng "đã chết"

- Lư Tuấn Nghĩa.

Y vốn đang như thể cúi đầu nhưng sau khi nhìn thấy Ninh Nghị liền ngồi nghiêm chỉnh lại, ánh mắt không được coi là hiền lành.

Đây là lần đầu tiên hai người chính thức gặp mặt hoặc là nói chuyện với nhau kể từ sau khi Ninh Nghị uy hiếp y trong khoang thuyền. Ánh mắt Ninh Nghị vẫn hiền lành, thậm chí còn có chút hiền lành quá phận.

- Ủy khuất ngươi rồi. Diễn rất tốt. Mặt khác … Cảm ơn!

Ninh Nghị đi tới, chủ động cầm tay Lư Tuấn Nghĩa, tiếp đó vỗ vỗ vào mu bàn tay của y.

- Ca (huynh - anh)!

Thái độ của hắn thành khẩn, cũng không phải là châm chọc. Tiếng gọi "ca" này cũng không phải là nịnh nọt nhưng lại rõ ràng dọa cho Lư Tuấn Nghĩa giật thót mình, có lẽ là chưa bao giờ nhìn thấy hành vi thoạt nhìn cực kỳ không có tiết tháo này.

Tiếp đó Ninh Nghị ngồi xuống xe, gõ tấm ván gỗ để phu xe cho xe khởi hành:

- Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé. Lư viên ngoại, trong lòng ngươi có gì nghi ngờ thì có thể nói ra. Ta sẽ giải thích một chút ngay tại đây.

Lư Tuấn Nghĩa nhìn hắn một lát, thẳng lưng lên, nói:

- Được, mỗ cũng đang có chuyện tò mò.

- Nói đi.

- Ta chẳng qua chỉ gật đầu một cái, ấn dấu tay một cái, vậy mà ngươi đã cố ý thả ta ra. Nếu ta không phối hợp với ngươi, chỉ coi những gì ngươi nói lúc trước là đánh rắm thì ngươi có thể làm gì được ta!?

Trong lòng y ngạc nhiên nhất chuyện này. Đêm qua khi y gật đầu với Văn Nhân Bất Nhị, Văn Nhân Bất Nhị nói cho y biết việc phải làm nhưng lại không hề có thêm bất cứ trói buộc nào.

- Đừng nói như vậy chứ. Dùng người thì không nghi ngờ người, ta tin nhân phẩm của Lư viên ngoại ngươi.

Ninh Nghị bật cười, có chút thành khẩn nhưng Lư Tuấn Nghĩa nhìn hắn, rõ ràng là không tin. Dù sao loại chuyện thế này thì là ai cũng sẽ đều không tin. Ninh Nghị cười tủm tỉm một hồi, tiếp đó mới kiềm chế lại, thản nhiên nhìn đối phương.

- Thứ nhất, ta tin ngươi thật sự là bị ép làm như vậy. Trong lòng có oán, có thể đánh cuộc một phen. Đây là nói thật. Nếu không phải vậy, ta nhất định sẽ không tìm tới ngươi. Thứ hai, ngươi đứng về phía chúng ta, ta có thể đánh ngã toàn bộ Lương Sơn đơn giản hơn rất nhiều. Nếu ngươi không tính toán xé rách mặt mũi với Lương Sơn, ta tình nguyện bỏ qua thái độ của ngươi hôm nay, còn hơn là khi ta thực sự khai đao với Lương Sơn, ngươi lại ở sau lưng quấy rầy kế hoạch của ta. Đây cũng là đầu danh trạng của viên ngoại ngươi. Hôm nay viên ngoại ngươi làm như thế nào cũng sẽ ảnh hưởng không lớn đối với kế hoạch của ta. Chỉ khi ngươi đột nhiên phản bội lúc ta đang thực thi kế hoạch, mới có ảnh hưởng tới kế hoạch tương lai của ta.

- Vậy nếu hôm nay ta trực tiếp dẫn người chạy thoát, ngươi thật sự không ngại sao? Ngươi không nên tự tin …

- Không phải là việc tự tin hay không tự tin. Có một số việc nhất định phải làm.

Ninh Nghị mỉm cười nhìn y:

- Nếu ta muốn động thủ, mục đích là bốn vạn người Lương Sơn. Lần này chỉ hơn hai trăm người, viên ngoại ngươi cho là thật sự rất trọng yếu đối với ta sao? Hôm nay ta giết, ngày mai ta giết, bọn họ đều phải chết. Nếu hôm nay viên ngoại ngươi đổi ý, mang theo bọn họ trốn trở về Lương Sơn, ít nhất ta biết ngươi tuyệt đối sẽ không thật tâm giúp ta. Đối với ta mà nói, xác định được tin tức kỳ thật cũng có thể xem như một tin tức tốt.

- Ha ha … Lư Tuấn Nghĩa cười rộ lên:

- Không đơn giản như vậy chứ? Trong số chúng ta, ngươi còn xúi giục mấy người nữa? Nếu ta không giao đầu danh trạng này, có phải các ngươi vẫn có thể tìm được chỗ trốn của mọi người không? Ai là người của ngươi? Trần Đạt? Trịnh Thiên Thọ? Trái lại, ta không quá cảm thấy đó chính là Yến Thuận …

- Suỵt! Ninh Nghị dựng thẳng ngón tay lên:

- Đây chính là bí mật … Nói tới việc này dù sao cũng có chút ảnh hưởng đến tình cảm. Viên ngoại, nói chút việc mà ngươi muốn nghe nhé. Ở trên Lương Sơn thì ngươi đã chết. Lần lên theo thuyền lên phía bắc, trong lúc nhất thời rất khó để ngay lập tức tẩy trắng thân phận cho ngươi. Tuy nhiên ngươi không cần lo lắng, ta sẽ an bài để ngươi và Tần tướng gia gặp nhau, trực tiếp đề cử ngươi với ông ấy. Đến lúc đó có lẽ sẽ thử thách võ nghệ, binh pháp của ngươi. Ngươi phải nắm chặt lấy cơ hội này, hết thảy đều không phải lo lắng. Quan tòa này nọ cho đến khi Lương Sơn bị diệt, sẽ do chúng ta ra mặt đánh cho ngươi. Trên cơ bản, ta là kẻ mang thù nhưng vẫn ân oán rõ ràng. Nếu ngươi đứng về phía chúng ta, ta sẽ không mang khúc mắc gì trong lòng đối với ngươi. Đương nhiên những thứ đó thì sau này ngươi sẽ thấy. Mà tốt nhất là, chúng ta hẳn sẽ không phải cộng sự, ngươi sẽ không cần quá để ý tới ta.

Đối với vị viên ngoại từng có thân phận và thế lực ở phủ Đại Danh như Lư Tuấn Nghĩa mà nói, có thể tự mình đi gặp Hữu tướng (Hữu thừa tướng) Tần Tự Nguyên dù sao cũng là việc cực kỳ khó được. Lúc này Ninh Nghị nói một cách rất đơn giản khiến sắc mặt y phải hơi biến đổi. Y là người có bản lĩnh, chỉ cần có thể được Tần Tự Nguyên thưởng thức thì cho dù Ninh Nghị thực sự muốn đổi ý, xé rách hiệp nghị thì cũng phải suy nghĩ thật kỹ. Mà trước khi đánh đổ Lương Sơn, Ninh Nghị tự nhiên sẽ không giết y, đồng thời cũng sẽ phải thực hiện lời hứa hẹn đưa tới gặp Hữu tướng.

Y thoáng suy ngẫm một chút, tiếp đó kiềm chế tâm tình, nói:

- Không có gì khúc mắc thì có lẽ chưa chắc. Nếu thực sự tin ta, vì sao lại muốn ta giả chết? Ta trở lại Lương Sơn chẳng phải rất tốt sao? Tuy là phản bác nhưng dù sao cũng rất ít ý tứ đối chọi gay gắt, chỉ như là hơi bực tức mà thôi.

Ninh Nghị lắc lắc đầu:

- Đây không phải khúc mắc mà là năng lực. Viên ngoại, nói thật ra ngươi tuyệt đối không thích hợp làm gian tế. Tiểu Ất ca mới là thiên tài chân chính. Ngươi vừa nói với y ở trên chiến trường gấp gáp, vậy mà y đã ngay lập tức có thể phối hợp để ngươi "bị giết" như vậy. Ở rất nhiều phương diện, ngươi không bằng y đâu. Nếu y đã là tâm phúc của ngươi, có chuyện gì, về sau ngươi vẫn có thể tin tưởng y. Có câu này chỉ hiện tại ta mới nói với ngươi: Con người phải nhận thức được năng lực của mình ở đâu. Tốt nhất là ngươi nên ngẫm lại những sự việc phát sinh lúc trước. Ngươi chết, Tiểu Ất ca trở lại Lương Sơn tất nhiên sẽ được trọng dụng. Ta phối hợp với y sẽ tốt hơn nhiều so với ngươi, mặc kệ ngươi có thừa nhận điểm này hay không.

Bản thân Lư Tuấn Nghĩa là một kẻ cực kỳ kiêu ngạo. Nếu là ngày xưa, có lẽ y đã phải đánh nhau với Ninh Nghị, nhưng sau khi đã xảy ra rất nhiều sự tình, y đương nhiên không thể động thủ với Ninh Nghị lúc này, chỉ có điều mặt lộ vẻ không cho là đúng. Ninh Nghị phủi phủi tay áo, đứng dậy.

- Cứ như vậy đi, ta đi trước. Sau này có chuyện gì cứ nói với ta hoặc Văn Nhân Bất Nhị là được. Nếu ngươi không có việc gì … Hoan nghênh cải tà quy chính.

Ninh Nghị gõ vào thùng xe, chờ sau khi xe ngựa dừng lại thì vén màn xe lên rồi đi xuống. Lư Tuấn Nghĩa ngồi đó, nghĩ lại những chuyện đã phát sinh mấy ngày nay, lại nhìn ánh sáng xuyên qua màn xe. Từ trước tới giờ, y đã trải qua rất nhiều sự tình nhưng chưa từng gặp kẻ nào kỳ quái như vậy …

Ánh dương tươi sáng, đội tàu đi trên dòng sông nước hơi đục, những cây cối xanh xanh vàng vàng bên bờ sông càng lộ ra rõ ràng dưới ánh nắng mùa hè. Trên bờ Vận Hà đoạn gần Tống Châu và Biện Châu này đã có chút phồn vinh. Những mảnh ruộng được nước sông tưới tắm, ánh nắng chiếu trông đầy sức sống … Đường lớn song song với Vận Hà có xe ngựa qua lại …

Sau sự kiện kẻ cướp Lương Sơn định cướp lễ vật sinh nhật, đội tàu lại khôi phục lại cảnh tượng thái bình lúc trước. Tuy rằng trên đường đi, đám người Trần Kim Quy tuần tra phòng ngự càng nghiêm mật hơn nhưng không khí giữa mọi người trên đoàn thuyền đi lên phía bắc này đã hài hòa hơn rất nhiều. Đám công tử không còn cãi nhau hay khó quản lý nữa. Ngay cả chứng say tàu của Tô Văn Dục cũng dần dần tốt lên.

Đại khái có lẽ là do áp lực từ bên ngoài.

Ngày hôm đó, đám tù binh Lương Sơn bị bắt lần trước chạy thoát mất một nửa, mà những kẻ chạy đi đó cũng đều cơ bản là chết hết. Mười, hai mươi người cuối cùng còn sót lại thì không bị phơi nắng đến chết mà được giao cho các bên có lợi ích liên quan để báo cáo kết quả công tác. Dù sao sự việc này cũng liên quan đến mưu phản, bắt được tù binh như vậy thì bên phía quân đội cũng muốn mấy tên, quan lại địa phương cũng muốn mấy tên, tam ti ở kinh thành cũng có nhu cầu, bản thân Trần Kim Quy cũng phải giữ lại vài tên. Tất cả đều là để báo công. Về phần thẩm vấn, điều tra, có lẽ cũng sẽ không ra kết quả gì mà chỉ làm cho đủ thủ tục, quá nửa sẽ là kết quả chém đầu.

Vốn Ninh Nghị nói sẽ phải đánh gãy chân những người này rồi phơi nắng đến chết nhưng cuối cùng vẫn nể mặt mọi người mà "nhượng bộ" khiến Trần Kim Quy rất là cảm kích. Ngay từ đầu, y vẫn không thèm coi người thư sinh này ra gì. Tuy Mật Trinh Ti có thể kết nối thẳng với Tần tướng gia nhưng cấp trên vẫn rất nghiêm khắc đối với Mật Trinh Ti. Tuyệt đại thời điểm khi chấp hành những sự vụ cụ thể, loại tổ chức tình báo thế này chỉ có quyền đề nghị mà thôi. Trần Kim Quy không cần phải nể mặt bọn họ.

125

6

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.