TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5

Ban đầu còn có người khuyên nhủ, dần dần thấy khuyên mãi không nghe, ai cũng buông xuôi.

Thôi thì, chó cờ bạc vẫn là chó cờ bạc trắng tay cũng đáng. Người như vậy... đúng là vô phương cứu chữa.

Còn đám chủ nợ tìm tới cửa lần này qua lần khác, người dân trong phố cũng nhìn quen mắt. Chính chủ còn không lo, thì ai thèm lo thay?

Dù sao cũng chẳng ai dám dây vào, cứ giả vờ không thấy là tốt nhất.

Nhưng lần này, tiếng động trong sân nhà Nhiễm Tư lại có gì đó... rất khác.

Không đúng, phải nói là quá mức khác thường.

Những lần trước bị đòi nợ đánh đập, Nhiễm Tư chỉ biết ôm đầu gào khóc thảm thiết. Nhưng lần này không biết lên cơn gì, người xưa nay nhút nhát rụt rè ấy lại dám xông thẳng ra, liều mạng cướp lại thứ trong tay đối phương?

Người dân vừa tan ca liền tụ lại trước cổng nhà cậu, chỉ thấy vài bóng người giằng co dữ dội, đánh từ trong sân ra ngoài.

Nhiễm Tư gần như bò lăn lộn ra ngoài, cả người co quắp như con tôm sống chết không chịu buông vật đang ôm chặt trong lòng.

Trong lúc giằng co, thứ trong tay cậu bất ngờ rơi ra. Mọi người nhìn kỹ, là một cái hộp chữ nhật không có gì đặc biệt, nắp hộp bị va đập bung ra, một vật nhẹ rơi theo đáp xuống đất.

Là một bức ảnh?

Người tinh mắt liền nhận ra đó là di ảnh trắng đen, ảnh chân dung một thanh niên trẻ tuổi cực kỳ tuấn tú. Ngũ quan sắc nét, lông mày rậm mắt sáng, khí chất có phần lạnh lùng nhưng vẫn lộ vẻ đường hoàng, xuất chúng.

Người trong ảnh là ai vậy?

Hàng xóm nhìn nhau, lòng tràn đầy nghi hoặc.

Rõ ràng là một người rất quan trọng với Nhiễm Tư. Nhìn cách cậu sống chết bảo vệ bức ảnh là biết, vậy mà trước kia chưa từng nghe cậu nhắc đến người này?

Lúc này, cuộc giằng co trong sân cũng sắp kết thúc.

Nhiễm Tư bị một tên tay chân đạp mạnh xuống đất, hộp và ảnh rơi vãi ra bị tên đại ca hắc đạo thu lại.

Cái hộp đã méo mó vì va đập. Hắn ta nhấc lên xoay qua xoay lại xem xét, xác nhận đây chỉ là hộp bình thường, không có cơ quan gì đặc biệt.

Còn bức ảnh kia...

"Xoẹt xoẹt xoẹt!" Hắn ta thẳng tay xé vụn bức ảnh, kiểm tra xem có ẩn ký gì không, nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường. Chỉ thấy thất vọng vô cùng.

Hộp là hộp thường, ảnh cũng là ảnh thường. Vậy mà thằng nhãi đó lại phát điên vì một thứ tầm thường thế này, có đáng không?

"Đồ thần kinh!"

Nhìn mảnh ảnh bị xé rách vung vãi trên nền đất, lại còn bị tên đại ca giẫm thêm mấy cái, Nhiễm Tư bỗng bật khóc như mưa.

“Hu hu hu! Chồng ơi, chồng à, anh chết thảm quá mà! Hu hu hu!”

Đây là khóc thật, tình cảm chân thành, trăm phần trăm xuất phát từ nội tâm.

Một mặt là vì bị đánh đau quá, cả đời hai mươi mấy năm của Nhiễm Tư chưa từng nếm trải cảnh bị đấm đá thế này.

Mặt khác là cậu thật sự đã sụp đổ, đó là món đồ duy nhất mà nguyên chủ để lại có liên quan đến Lâm Dạ Tinh, nếu đặt trong game thì đúng là đạo cụ quan trọng ảnh hưởng đến hướng đi của cốt truyện!

Vật quan trọng đến thế, kết quả... kết quả lại bị hủy hoại như vậy, chẳng phải có nghĩa là vừa mới bắt đầu đã đến hồi kết, trực tiếp đánh ra một ván GG?

“Hu hu hu, phải làm sao đây, em biết làm sao bây giờ!”

Lờ mờ thấy đèn đỏ hai bên đường như đang vẫy tay gọi mình, cộng thêm đủ loại cảm xúc dồn nén sau khi xuyên đến thế giới này cùng lúc bùng phát, Nhiễm Tư hoàn toàn sụp đổ, khóc đến long trời lở đất, xé gan xé ruột.

“Tại sao, tại sao anh lại chết chứ! Đồ chết tiệt, để em biết đi tìm anh kiểu gì đây! Chi bằng dắt em đi theo luôn cho rồi! Oa hu hu hu hu! Không sống nổi nữa, thật sự không sống nổi nữa chi bằng chết quách cho xong hu hu hu!”

Người xung quanh bừng tỉnh ngộ.

Thì ra người trong tấm ảnh, chính là ông chồng nhà giàu đã mất sớm của Nhiễm Tư!

Bọn họ đáng lý ra nên nghĩ tới điều này từ sớm, chỉ là bình thường Nhiễm Tư chưa từng nhắc đến đối phương. Trong nhà cũng chẳng có dấu vết gì về người chồng quá cố ấy, lâu dần mọi người liền quên mất.

Hàng xóm không khỏi xì xào bàn tán, có người còn dấy lên lòng trắc ẩn, cảm thấy Nhiễm Tư tuy mê cờ bạc thì đáng trách thật. Nhưng quả là người trọng tình trọng nghĩa, nhìn xem khóc đến thương tâm thế kia cơ mà.

Sự đau lòng này đâu phải nói giả là giả được, nhìn qua là biết cảm xúc chân thật, thật sự đau thấu tâm can.

Biết đâu chừng đối phương lăn lộn chốn cờ bạc say sưa sa ngã, cũng là để làm tê liệt bản thân, giảm bớt nỗi đau tình khắc cốt ghi tâm...

Mọi người xúc động sâu sắc, lòng cảm thông lại dâng cao ngất trời, ánh mắt nhìn đám tay chân trong sân cũng bắt đầu không thiện ý.

Dù bọn họ chỉ là dân thường, nhưng đông người thì sức mạnh cũng lớn, lại đang ở địa bàn nhà mình, nếu liều với đám xã hội đen kia thì họ cũng chẳng sợ!

Phát hiện ánh mắt xung quanh thay đổi, tên cầm đầu xã hội đen giật giật khóe mắt.

5

0

2 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.