0 chữ
Chương 92
Chương 92
Matsuda Jinpei thấy cậu đáng thương, định an ủi “Không sao”, thì cậu ném xuống một quả bom.
“Nhưng tôi không khống chế được tình cảm của mình… Tôi thực sự rất thích anh.”
Akiyama Kanau mãn nguyện nhìn người đàn ông tóc xoăn sững sờ, biểu cảm kinh ngạc bay tứ tung, cả người như robot chết máy, phát ra tiếng “Hả?” vô nghĩa.
Kusei Harusu lập tức ho dữ dội, mặt trắng bệch đỏ bừng, gân cổ nổi lên, giọng khàn quát: “Anh lừa tôi! Anh không nghe được…”
Matsuda Jinpei bản năng định vỗ lưng giúp cậu, nhưng tay vừa chạm đến lưng thì khựng lại.
Không, cậu ấy thích anh…
Nghe như sét đánh giữa trời quang, nhưng nghĩ kỹ lại, cũng không phải vô cớ. Kusei Harusu đối xử với anh tốt quá mức, anh luôn nghĩ đó là tình bạn, chưa từng nghĩ đến khả năng khác.
Hơi xấu hổ.
Sự dừng tay vô thức dường như làm tổn thương bạn mình. Kusei Harusu khẽ ngước mắt, đôi mắt long lanh ánh đỏ. Ánh nhìn dừng trên cánh tay khựng của anh, cậu cười tự giễu.
“…Xin lỗi.” Matsuda Jinpei vắt óc tìm một câu.
Người đàn ông cười khẽ. Matsuda Jinpei tránh ánh mắt cậu.
“Cái đó… ờ… thực ra… hả?”
Trong lúc Matsuda Jinpei đấu tranh nội tâm, Akiyama Kanau đã dùng cánh tay lấy lại cảm giác rút thanh kiếm giấu trong gậy trúc, chém đứt dây lưng trói tay còn lại. Cậu một tay cầm kiếm dài, thong dong nghiêng đầu. “Sao không nói tiếp, cảnh sát Matsuda?”
Matsuda Jinpei nhận ra mình bị lừa. Đối phương cố ý làm anh rối trí để thoát trói. Nhưng anh cũng thở phào.
Vậy “thích anh” là giả, đúng không?
Như đoán được anh nghĩ gì, người đàn ông bình thản nói: “Cái đó à, cái đó là thật. Tôi thực sự thích anh.”
Cậu dùng kiếm khều mở một cúc áo sơ mi của Matsuda Jinpei.
Da Matsuda Jinpei trắng lạnh, rất hợp với ánh thép lạnh của kiếm.
“Nhưng sợ hãi là giả.” Hơi thở cậu cùng lưỡi kiếm tiến gần tai và cổ Matsuda Jinpei. Anh buộc phải ngẩng đầu, giọng khàn xen lẫn tiếng thở dốc vang bên tai. “Muốn lên giường với anh là thật.”
Matsuda Jinpei nhắm mắt, mở ra, tung một cú đấm. Kusei Harusu như đã phòng bị, ném kiếm sang bên, tay không đánh với anh.
Trong thế thượng phong mà còn vứt vũ khí, rõ ràng không muốn làm anh bị thương.
Cơn giận vừa nhen lên vì lời vượt ranh giới của cậu lập tức bị Matsuda Jinpei dập tắt. Anh cũng không nỡ thực sự làm đau Kusei Harusu.
Nhất là khi nhận ra chân trái cậu hơi khựng trong lúc đánh.
Đó là vết thương cậu chịu vì cứu anh.
Do do dự khi giao đấu, Matsuda Jinpei cuối cùng bị bẻ tay ra sau. Người đàn ông tóc đen ôm anh lên bàn, một tay tháo dây lưng kimono. Matsuda Jinpei sốc đến trợn mắt.
May mà cậu chỉ dùng dây lưng trói tay anh ra sau, buộc vào khóa cửa sổ.
“Matsuda Jinpei có vẻ thất vọng, nghĩ tôi định làm gì?”
Matsuda Jinpei nghiến răng. “…Tôi chẳng nghĩ gì.”
Người đàn ông khác hẳn hình ảnh trong ký ức, nhưng vẫn đẹp đến mức khiến người ta không rời mắt, cười khẽ. “Anh nghĩ không sai, tôi đúng là muốn làm chuyện đó.”
Tay Matsuda Jinpei sau lưng không ngừng cọ xát, cố thoát dây lưng. Tay không bung ra, nhưng làm rèm cửa hé một phần.
Sakudo Naoto, luôn căng thẳng theo dõi căn hộ, đã chú ý ngay khi Matsuda Jinpei bị đặt lên bàn.
Lúc đó mây đen vừa tan, bóng người dán sát cửa sổ hiện trên rèm, còn giãy giụa không ngừng, khó mà không để ý.
Vậy… vậy, giờ Curaaos đang ôm cảnh sát Matsuda sao?
Cái ôm này, rốt cuộc là ôm kiểu gì?
Sakudo Naoto muốn khóc không ra nước mắt, cuối cùng làm tròn bổn phận cảnh sát an ninh, lấy hết can đảm gọi lại cho Matsuda Jinpei. Người nhấc máy, quả nhiên vẫn là Curaaos.
Anh cố giữ giọng bình tĩnh, nhấn mạnh: “Cưỡng ép người khác – dù là nam – quan hệ tìиɧ ɖu͙© là phạm pháp.”
Akiyama Kanau: “…”
Chưa ngủ à, Cảnh sát an ninh đáng thương?
Thật tận tụy.
Vậy tặng thêm một màn biểu diễn miễn phí.
Nhận ra ánh mắt Matsuda Jinpei, Akiyama Kanau nói vào điện thoại: “Không làm thẻ tín dụng, cút.”
Cậu giả vờ cúp máy, nhưng vẫn để kết nối.
Akiyama Kanau dán băng keo bịt miệng Matsuda Jinpei, nâng bàn chân trần của anh, dùng lông tai cáo cù vào lòng bàn chân.
Matsuda Jinpei: “??”
Tiếng cười qua miệng bị bịt biến thành tiếng rên không rõ. Vì giãy giụa mạnh, bàn kêu cót két. Matsuda Jinpei cười đến suýt sặc, tiếng thở dốc càng nặng.
Akiyama Kanau hài lòng cúp máy.
“Nhưng tôi không khống chế được tình cảm của mình… Tôi thực sự rất thích anh.”
Akiyama Kanau mãn nguyện nhìn người đàn ông tóc xoăn sững sờ, biểu cảm kinh ngạc bay tứ tung, cả người như robot chết máy, phát ra tiếng “Hả?” vô nghĩa.
Kusei Harusu lập tức ho dữ dội, mặt trắng bệch đỏ bừng, gân cổ nổi lên, giọng khàn quát: “Anh lừa tôi! Anh không nghe được…”
Matsuda Jinpei bản năng định vỗ lưng giúp cậu, nhưng tay vừa chạm đến lưng thì khựng lại.
Không, cậu ấy thích anh…
Nghe như sét đánh giữa trời quang, nhưng nghĩ kỹ lại, cũng không phải vô cớ. Kusei Harusu đối xử với anh tốt quá mức, anh luôn nghĩ đó là tình bạn, chưa từng nghĩ đến khả năng khác.
Hơi xấu hổ.
Sự dừng tay vô thức dường như làm tổn thương bạn mình. Kusei Harusu khẽ ngước mắt, đôi mắt long lanh ánh đỏ. Ánh nhìn dừng trên cánh tay khựng của anh, cậu cười tự giễu.
Người đàn ông cười khẽ. Matsuda Jinpei tránh ánh mắt cậu.
“Cái đó… ờ… thực ra… hả?”
Trong lúc Matsuda Jinpei đấu tranh nội tâm, Akiyama Kanau đã dùng cánh tay lấy lại cảm giác rút thanh kiếm giấu trong gậy trúc, chém đứt dây lưng trói tay còn lại. Cậu một tay cầm kiếm dài, thong dong nghiêng đầu. “Sao không nói tiếp, cảnh sát Matsuda?”
Matsuda Jinpei nhận ra mình bị lừa. Đối phương cố ý làm anh rối trí để thoát trói. Nhưng anh cũng thở phào.
Vậy “thích anh” là giả, đúng không?
Như đoán được anh nghĩ gì, người đàn ông bình thản nói: “Cái đó à, cái đó là thật. Tôi thực sự thích anh.”
Cậu dùng kiếm khều mở một cúc áo sơ mi của Matsuda Jinpei.
Da Matsuda Jinpei trắng lạnh, rất hợp với ánh thép lạnh của kiếm.
“Nhưng sợ hãi là giả.” Hơi thở cậu cùng lưỡi kiếm tiến gần tai và cổ Matsuda Jinpei. Anh buộc phải ngẩng đầu, giọng khàn xen lẫn tiếng thở dốc vang bên tai. “Muốn lên giường với anh là thật.”
Trong thế thượng phong mà còn vứt vũ khí, rõ ràng không muốn làm anh bị thương.
Cơn giận vừa nhen lên vì lời vượt ranh giới của cậu lập tức bị Matsuda Jinpei dập tắt. Anh cũng không nỡ thực sự làm đau Kusei Harusu.
Nhất là khi nhận ra chân trái cậu hơi khựng trong lúc đánh.
Đó là vết thương cậu chịu vì cứu anh.
Do do dự khi giao đấu, Matsuda Jinpei cuối cùng bị bẻ tay ra sau. Người đàn ông tóc đen ôm anh lên bàn, một tay tháo dây lưng kimono. Matsuda Jinpei sốc đến trợn mắt.
May mà cậu chỉ dùng dây lưng trói tay anh ra sau, buộc vào khóa cửa sổ.
“Matsuda Jinpei có vẻ thất vọng, nghĩ tôi định làm gì?”
Matsuda Jinpei nghiến răng. “…Tôi chẳng nghĩ gì.”
Người đàn ông khác hẳn hình ảnh trong ký ức, nhưng vẫn đẹp đến mức khiến người ta không rời mắt, cười khẽ. “Anh nghĩ không sai, tôi đúng là muốn làm chuyện đó.”
Sakudo Naoto, luôn căng thẳng theo dõi căn hộ, đã chú ý ngay khi Matsuda Jinpei bị đặt lên bàn.
Lúc đó mây đen vừa tan, bóng người dán sát cửa sổ hiện trên rèm, còn giãy giụa không ngừng, khó mà không để ý.
Vậy… vậy, giờ Curaaos đang ôm cảnh sát Matsuda sao?
Cái ôm này, rốt cuộc là ôm kiểu gì?
Sakudo Naoto muốn khóc không ra nước mắt, cuối cùng làm tròn bổn phận cảnh sát an ninh, lấy hết can đảm gọi lại cho Matsuda Jinpei. Người nhấc máy, quả nhiên vẫn là Curaaos.
Anh cố giữ giọng bình tĩnh, nhấn mạnh: “Cưỡng ép người khác – dù là nam – quan hệ tìиɧ ɖu͙© là phạm pháp.”
Akiyama Kanau: “…”
Chưa ngủ à, Cảnh sát an ninh đáng thương?
Thật tận tụy.
Vậy tặng thêm một màn biểu diễn miễn phí.
Nhận ra ánh mắt Matsuda Jinpei, Akiyama Kanau nói vào điện thoại: “Không làm thẻ tín dụng, cút.”
Cậu giả vờ cúp máy, nhưng vẫn để kết nối.
Akiyama Kanau dán băng keo bịt miệng Matsuda Jinpei, nâng bàn chân trần của anh, dùng lông tai cáo cù vào lòng bàn chân.
Matsuda Jinpei: “??”
Tiếng cười qua miệng bị bịt biến thành tiếng rên không rõ. Vì giãy giụa mạnh, bàn kêu cót két. Matsuda Jinpei cười đến suýt sặc, tiếng thở dốc càng nặng.
Akiyama Kanau hài lòng cúp máy.
2
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
