0 chữ
Chương 84
Chương 84
Chỉ cần phá được vòng vây, Scotch sẽ an toàn.
Scotch bị cô kéo chạy, ánh sao sáng rực. Mũ trùm của cô bị gió thổi tung trong lúc chạy, mái tóc đen dài như mây tỏa ra.
Tránh hoàn toàn truy sát dường như là bất khả thi.
Trước khi Chianti đuổi kịp, họ đυ.ng phải Korn và Calvados. Phát hiện hành tung của Scotch, hai người lập tức nã một loạt đạn.
Nhờ thính giác nhạy bén, Ameko nhận ra nguy hiểm trước, kéo Scotch tránh kịp. Phía sau, kính cửa sổ cửa hàng vỡ tan.
Mảnh kính lấp lánh dưới ánh sao, tủ trưng bày trang sức trong cửa hàng rực rỡ. Hệ thống báo động kích hoạt, tiếng còi chói tai xé toạc màn đêm.
Tiếng súng dường như chưa từng ngớt.
Giữa ánh lửa và tiếng còi báo động, Ameko và Scotch không ngừng chạy trốn. Thỉnh thoảng, họ bắn trả vài phát về phía sau, nhưng đa phần chỉ nắm tay nhau, lao về phía ánh trăng xa xăm.
Akiyama Kanau cũng đang tiến về phía mục tiêu. Theo kế hoạch ban đầu của Gin, cậu là nhân sự vòng trong, chỉ xuất động nếu bắn tỉa thất bại.
Nhưng giờ thì chẳng cần phân biệt vòng trong vòng ngoài nữa. Scotch như miếng mồi rơi vào bầy cá mập.
Mỗi con cá mập đều muốn ngoạm lấy anh.
Nhờ chia sẻ ý thức, Akiyama Kanau biết tình hình bên Ameko không khả quan. Tổ chức huy động lượng lớn thành viên và hỏa lực để truy sát Scotch. Ameko chỉ lo bảo vệ Scotch không bị thương đã rất vất vả, khó mà cắt đuôi truy binh ngay.
Phía cậu, Kuroda Hyoue nhắn đã cử cảnh sát an ninh hỗ trợ, nhưng Akiyama Kanau chờ mãi chẳng thấy ai.
Họa vô đơn chí, cậu đột nhiên đau đầu dữ dội. Cơn đau khiến cậu phải dừng bước, vịn tường bên đường, thở hổn hển.
Kết nối ý thức với cơ thể dự phòng bỗng chốc bất ổn, lúc được lúc không.
Chưa bao giờ gặp tình trạng này, Akiyama Kanau đoán có lẽ do linh hồn cậu quá bất ổn, ảnh hưởng đến kết nối ý thức.
Cậu cố chống đỡ một lúc, nhưng kết nối cuối cùng vẫn đứt.
Cậu chưa cài chương trình tự động cho Ameko, và chương trình đó cũng không phù hợp với tình huống phức tạp thế này.
Khi ý thức ngắt, Ameko chắc chắn sẽ ngã vật ra tại chỗ.
Akiyama Kanau thở dài.
“…Thế này chẳng những không cứu được người, còn gây thêm rắc rối.”
Bên phía Scotch, hai người trốn vào một trung tâm thương mại, tạm cắt đuôi truy binh. Scotch kiểm tra đạn, chỉ còn ba viên.
Người phụ nữ áo đen bất ngờ vỗ vai anh, nhét khẩu súng của cô vào tay anh.
“Cầm… đi, chạy… mau…”
Không hiểu sao, giọng cô ngắt quãng lạ lùng.
Scotch cau mày. “Cô bị thương à?”
Cô chỉ lặp lại: “Chạy mau…”, rồi bất ngờ ngã khuỵu. Scotch vội đỡ lấy, hạ giọng hỏi: “Cô sao vậy?”
Cô nghiêng đầu, im lặng.
Scotch trầm ngâm. “Xin phép.” Anh kéo áo choàng, kiểm tra xem cô có vết thương nào không. Sau đó, do dự cởi mặt nạ của cô.
Cô đẹp hơn anh tưởng.
Nếu lần đầu gặp mà cô không đeo mặt nạ, để lộ gương mặt này, Scotch có lẽ sẽ càng tin cô là yêu nữ đoạt hồn.
Nghĩ vậy đúng là thất lễ.
Dọc đường, nếu không có cô, anh chắc chắn chẳng thể đứng đây lành lặn.
Scotch kiểm tra hơi thở. Vẫn đều. Có vẻ chỉ bất tỉnh vì lý do không rõ.
Anh đeo lại mặt nạ cho cô, ôm cô giấu sau quầy thu ngân.
Trước khi ngất, cô cố nhét súng vào tay anh.
Scotch cầm hai khẩu súng, khẽ nói: “Dù không biết cô là ai, nhưng cảm ơn rất nhiều… Nếu sau này còn gặp lại…”
Anh ngừng lại. “Dù sao, chúc cô may mắn.”
Anh bắn một phát, dụ Chianti và Korn ra khỏi trung tâm thương mại.
Akiyama Kanau vừa cố tái kết nối với Ameko, vừa tăng tốc. Trong lòng cậu biết rõ, với chuyện của Scotch, dù không cứu được anh, cậu cũng đã làm hết sức.
Không thể lúc nào cứu người cũng như ý.
Hơn nữa, đây chẳng phải lần đầu cậu thất bại. Khi còn là Cherry Brandy, cậu từng chứng kiến bao người bị hy sinh làm vật thí nghiệm mà chẳng làm được gì.
Nhưng cậu vẫn không khỏi nghĩ, với Scotch, cậu lẽ ra có thể phản ứng sớm hơn, có cách xử lý hoàn hảo hơn.
Vậy mà cậu lại bị dồn đến phút cuối, vội vàng ứng phó.
Một Akiyama Kanau nói: “Chẳng liên quan đến mình. Mỗi người có số mệnh riêng, lẽ nào ai mình gặp cũng phải liều mạng cứu? Có người thậm chí còn chẳng cảm ơn.”
Một Akiyama Kanau khác đáp: “Sao không chứ? Một cái chết thường kéo theo vô số bi kịch. Nếu mình có khả năng ngăn bi kịch, tại sao không làm?”
Scotch bị cô kéo chạy, ánh sao sáng rực. Mũ trùm của cô bị gió thổi tung trong lúc chạy, mái tóc đen dài như mây tỏa ra.
Tránh hoàn toàn truy sát dường như là bất khả thi.
Trước khi Chianti đuổi kịp, họ đυ.ng phải Korn và Calvados. Phát hiện hành tung của Scotch, hai người lập tức nã một loạt đạn.
Nhờ thính giác nhạy bén, Ameko nhận ra nguy hiểm trước, kéo Scotch tránh kịp. Phía sau, kính cửa sổ cửa hàng vỡ tan.
Mảnh kính lấp lánh dưới ánh sao, tủ trưng bày trang sức trong cửa hàng rực rỡ. Hệ thống báo động kích hoạt, tiếng còi chói tai xé toạc màn đêm.
Tiếng súng dường như chưa từng ngớt.
Giữa ánh lửa và tiếng còi báo động, Ameko và Scotch không ngừng chạy trốn. Thỉnh thoảng, họ bắn trả vài phát về phía sau, nhưng đa phần chỉ nắm tay nhau, lao về phía ánh trăng xa xăm.
Nhưng giờ thì chẳng cần phân biệt vòng trong vòng ngoài nữa. Scotch như miếng mồi rơi vào bầy cá mập.
Mỗi con cá mập đều muốn ngoạm lấy anh.
Nhờ chia sẻ ý thức, Akiyama Kanau biết tình hình bên Ameko không khả quan. Tổ chức huy động lượng lớn thành viên và hỏa lực để truy sát Scotch. Ameko chỉ lo bảo vệ Scotch không bị thương đã rất vất vả, khó mà cắt đuôi truy binh ngay.
Phía cậu, Kuroda Hyoue nhắn đã cử cảnh sát an ninh hỗ trợ, nhưng Akiyama Kanau chờ mãi chẳng thấy ai.
Họa vô đơn chí, cậu đột nhiên đau đầu dữ dội. Cơn đau khiến cậu phải dừng bước, vịn tường bên đường, thở hổn hển.
Kết nối ý thức với cơ thể dự phòng bỗng chốc bất ổn, lúc được lúc không.
Cậu cố chống đỡ một lúc, nhưng kết nối cuối cùng vẫn đứt.
Cậu chưa cài chương trình tự động cho Ameko, và chương trình đó cũng không phù hợp với tình huống phức tạp thế này.
Khi ý thức ngắt, Ameko chắc chắn sẽ ngã vật ra tại chỗ.
Akiyama Kanau thở dài.
“…Thế này chẳng những không cứu được người, còn gây thêm rắc rối.”
Bên phía Scotch, hai người trốn vào một trung tâm thương mại, tạm cắt đuôi truy binh. Scotch kiểm tra đạn, chỉ còn ba viên.
Người phụ nữ áo đen bất ngờ vỗ vai anh, nhét khẩu súng của cô vào tay anh.
“Cầm… đi, chạy… mau…”
Không hiểu sao, giọng cô ngắt quãng lạ lùng.
Scotch cau mày. “Cô bị thương à?”
Cô chỉ lặp lại: “Chạy mau…”, rồi bất ngờ ngã khuỵu. Scotch vội đỡ lấy, hạ giọng hỏi: “Cô sao vậy?”
Scotch trầm ngâm. “Xin phép.” Anh kéo áo choàng, kiểm tra xem cô có vết thương nào không. Sau đó, do dự cởi mặt nạ của cô.
Cô đẹp hơn anh tưởng.
Nếu lần đầu gặp mà cô không đeo mặt nạ, để lộ gương mặt này, Scotch có lẽ sẽ càng tin cô là yêu nữ đoạt hồn.
Nghĩ vậy đúng là thất lễ.
Dọc đường, nếu không có cô, anh chắc chắn chẳng thể đứng đây lành lặn.
Scotch kiểm tra hơi thở. Vẫn đều. Có vẻ chỉ bất tỉnh vì lý do không rõ.
Anh đeo lại mặt nạ cho cô, ôm cô giấu sau quầy thu ngân.
Trước khi ngất, cô cố nhét súng vào tay anh.
Scotch cầm hai khẩu súng, khẽ nói: “Dù không biết cô là ai, nhưng cảm ơn rất nhiều… Nếu sau này còn gặp lại…”
Anh ngừng lại. “Dù sao, chúc cô may mắn.”
Anh bắn một phát, dụ Chianti và Korn ra khỏi trung tâm thương mại.
Akiyama Kanau vừa cố tái kết nối với Ameko, vừa tăng tốc. Trong lòng cậu biết rõ, với chuyện của Scotch, dù không cứu được anh, cậu cũng đã làm hết sức.
Không thể lúc nào cứu người cũng như ý.
Hơn nữa, đây chẳng phải lần đầu cậu thất bại. Khi còn là Cherry Brandy, cậu từng chứng kiến bao người bị hy sinh làm vật thí nghiệm mà chẳng làm được gì.
Nhưng cậu vẫn không khỏi nghĩ, với Scotch, cậu lẽ ra có thể phản ứng sớm hơn, có cách xử lý hoàn hảo hơn.
Vậy mà cậu lại bị dồn đến phút cuối, vội vàng ứng phó.
Một Akiyama Kanau nói: “Chẳng liên quan đến mình. Mỗi người có số mệnh riêng, lẽ nào ai mình gặp cũng phải liều mạng cứu? Có người thậm chí còn chẳng cảm ơn.”
Một Akiyama Kanau khác đáp: “Sao không chứ? Một cái chết thường kéo theo vô số bi kịch. Nếu mình có khả năng ngăn bi kịch, tại sao không làm?”
2
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
