0 chữ
Chương 80
Chương 80
Biểu cảm cậu hoàn toàn trống rỗng, trên gương mặt đẹp đến phi thực lại lộ ra vài phần quỷ dị. Hai viên cảnh sát an ninh tội nghiệp tháo bom xong, ngẩng lên bắt gặp cảnh này, nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương cùng một ý nghĩ.
Gã này không phải đang buồn vì không được gϊếŧ người chứ?
Họ chẳng dám làm phiền, rón rén rời khỏi phòng. Kuroda Hyoue đứng ngoài cửa, nhìn bộ dạng rụt rè của hai thuộc hạ, thầm thở dài.
Akiyama Kanau mải ngẩn ngơ đến khi Matsuda Jinpei quay lại mà chẳng hay. Viên cảnh sát tóc xoăn buồn cười chọc vào trán cậu, kéo cậu về thực tại.
“Ăn cơm thôi.”
Akiyama Kanau ôm trán ngồi dậy, lại nghĩ thêm một lần về vấn đề an toàn của Matsuda Jinpei.
Theo lý, chỉ cần chuyện Kusei Harusu thích Matsuda Jinpei chưa lộ ra với tổ chức, anh vẫn sẽ an toàn. Cực an ninh cũng đã hứa sẽ âm thầm bảo vệ anh.
Akiyama Kanau tạm hài lòng với sự hợp tác của cục an ninh.
Ngoài ra, món mì ramen ở Ogura quả thật ngon tuyệt! Năm sao!
Ở phía bên kia, sau khi rời bệnh viện, Kuroda Hyoue ra lệnh thêm cho thuộc hạ: “Theo dõi tên khủng bố mà Curaaos tống vào tù. Với phong cách của hắn ta, chắc chắn hắn ta không dễ dàng buông tha hắn.”
Tại cổng bệnh viện, họ chạm mặt Matsuda Jinpei đang xách túi mì ramen quay lại. Hai bên gật đầu chào nhau. Bất ngờ, Kamata Seiyuu lên tiếng: “Cảnh sát Matsuda, anh nhất định phải sống thật tốt nhé.”
Sakudo Naoto cũng gật đầu tán thành.
Matsuda Jinpei: “??”
“Cảm ơn? Tôi sẽ cố.”
Mấy viên cảnh sát an ninh không vào phòng bệnh cũng mang vẻ mặt ngơ ngác.
Khi không còn ai, họ lén hỏi hai người kia chuyện gì đã xảy ra trong phòng. Cả hai đều kín như bưng, chỉ bày ra vẻ mặt đau buồn, vỗ vai đồng nghiệp. “Tin tôi đi, không biết có lẽ sẽ hạnh phúc hơn…”
Tối hôm đó, đúng như Akiyama Kanau dự đoán, Gin và Vodka đến thăm phòng bệnh, mang theo tin thân phận Curaaos đã bại lộ.
Nhân cơ hội lấy kính râm, Akiyama Kanau nhét thông điệp để lại cho cảnh sát an ninh vào túi hoa quả.
Sáng hôm sau, khi Matsuda Jinpei quay lại phòng bệnh, chỉ còn lại cảnh người đi nhà trống.
Dưới gối là một lá thư từ chức và một mẩu giấy nhỏ, trên đó viết: “Nhờ anh chuyển giúp cho thanh tra Megure”. Ngoài ra, chẳng còn gì.
Cậu như trận tuyết rơi cả ngày hôm qua, chỉ qua một đêm đã tan biến sạch sẽ.
Akiyama Kanau theo Gin và Vodka đến một viện nghiên cứu của tổ chức. Vodka bị Gin dội một xô nước lạnh để tỉnh, giờ phải vừa đánh hắt hơi vừa lái xe trong cái lạnh mùa đông.
Akiyama Kanau nhìn mà thấy thương, thầm nghĩ nên tinh tế quan tâm đồng nghiệp một chút.
Trên ghế sau, chàng trai tóc đen đang nhắm mắt nghỉ ngơi khẽ mở một mắt, giọng nhàn nhạt: “Cẩn thận đấy.”
Vodka giật mình, vội đáp: “Vâng!”
Akiyama Kanau: “…”
Cậu đáng sợ đến thế sao?
Vì chân Curaaos vẫn còn thương, Gin đưa cậu đến viện nghiên cứu để bác sĩ tổ chức kiểm tra. Nhưng khi ba người đến nơi, trời đã quá khuya, viện nghiên cứu im lìm.
Akiyama Kanau tùy tiện tìm một chiếc ghế trong đại sảnh, nằm xuống ngủ. Gin và Vodka hoàn thành nhiệm vụ, rời đi trước.
Là một “người chết”, Akiyama Kanau vốn không cần ngủ. Nhưng gần đây, có lẽ do linh hồn bị tổn thương, cậu bất ngờ cảm nhận được cảm giác chìm vào giấc mơ sau bao lâu.
Ghế không dài, cậu chậm rãi co người lại, tóc dài rối bời che khuất gương mặt.
Sherry, một trong những người phụ trách viện nghiên cứu, hôm đó nhận được thông báo từ tổ chức: Nếu Curaaos đến, sắp xếp người kiểm tra sức khỏe cho hắn. Nếu không, cứ bỏ qua.
Sherry nhạy bén nhận ra ẩn ý trong câu sau.
Nếu anh ta không đến, có lẽ anh ta đã chết.
Chuyện như vậy chẳng hiếm trong tổ chức.
Curaaos nhiều năm làm nội gián, ngoài vài cấp cao biết về hắn, nhiều thành viên thậm chí chưa nghe đến mật danh này.
Sherry nằm trong số đó.
Đây là lần đầu cô biết đến sự tồn tại của Curaaos.
Sherry có một phòng ngủ riêng trong viện nghiên cứu, thường ngủ lại khi bận việc. Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng, cô rửa mặt, khoác áo blouse trắng, đi ngang qua đại sảnh trên đường đến phòng thí nghiệm.
Rồi cô thấy một người đàn ông ngủ trên ghế.
Ghế ngắn, anh ta co ro trông không thoải mái. Qua mái tóc đen rối, làn da lộ ra trắng nhợt đến đáng sợ. Nhưng ngũ quan thoắt ẩn thoắt hiện rõ ràng nói với Sherry một sự thật: Anh ta rất đẹp.
Gã này không phải đang buồn vì không được gϊếŧ người chứ?
Họ chẳng dám làm phiền, rón rén rời khỏi phòng. Kuroda Hyoue đứng ngoài cửa, nhìn bộ dạng rụt rè của hai thuộc hạ, thầm thở dài.
Akiyama Kanau mải ngẩn ngơ đến khi Matsuda Jinpei quay lại mà chẳng hay. Viên cảnh sát tóc xoăn buồn cười chọc vào trán cậu, kéo cậu về thực tại.
“Ăn cơm thôi.”
Akiyama Kanau ôm trán ngồi dậy, lại nghĩ thêm một lần về vấn đề an toàn của Matsuda Jinpei.
Theo lý, chỉ cần chuyện Kusei Harusu thích Matsuda Jinpei chưa lộ ra với tổ chức, anh vẫn sẽ an toàn. Cực an ninh cũng đã hứa sẽ âm thầm bảo vệ anh.
Ngoài ra, món mì ramen ở Ogura quả thật ngon tuyệt! Năm sao!
Ở phía bên kia, sau khi rời bệnh viện, Kuroda Hyoue ra lệnh thêm cho thuộc hạ: “Theo dõi tên khủng bố mà Curaaos tống vào tù. Với phong cách của hắn ta, chắc chắn hắn ta không dễ dàng buông tha hắn.”
Tại cổng bệnh viện, họ chạm mặt Matsuda Jinpei đang xách túi mì ramen quay lại. Hai bên gật đầu chào nhau. Bất ngờ, Kamata Seiyuu lên tiếng: “Cảnh sát Matsuda, anh nhất định phải sống thật tốt nhé.”
Sakudo Naoto cũng gật đầu tán thành.
Matsuda Jinpei: “??”
“Cảm ơn? Tôi sẽ cố.”
Mấy viên cảnh sát an ninh không vào phòng bệnh cũng mang vẻ mặt ngơ ngác.
Khi không còn ai, họ lén hỏi hai người kia chuyện gì đã xảy ra trong phòng. Cả hai đều kín như bưng, chỉ bày ra vẻ mặt đau buồn, vỗ vai đồng nghiệp. “Tin tôi đi, không biết có lẽ sẽ hạnh phúc hơn…”
Nhân cơ hội lấy kính râm, Akiyama Kanau nhét thông điệp để lại cho cảnh sát an ninh vào túi hoa quả.
Sáng hôm sau, khi Matsuda Jinpei quay lại phòng bệnh, chỉ còn lại cảnh người đi nhà trống.
Dưới gối là một lá thư từ chức và một mẩu giấy nhỏ, trên đó viết: “Nhờ anh chuyển giúp cho thanh tra Megure”. Ngoài ra, chẳng còn gì.
Cậu như trận tuyết rơi cả ngày hôm qua, chỉ qua một đêm đã tan biến sạch sẽ.
Akiyama Kanau theo Gin và Vodka đến một viện nghiên cứu của tổ chức. Vodka bị Gin dội một xô nước lạnh để tỉnh, giờ phải vừa đánh hắt hơi vừa lái xe trong cái lạnh mùa đông.
Akiyama Kanau nhìn mà thấy thương, thầm nghĩ nên tinh tế quan tâm đồng nghiệp một chút.
Trên ghế sau, chàng trai tóc đen đang nhắm mắt nghỉ ngơi khẽ mở một mắt, giọng nhàn nhạt: “Cẩn thận đấy.”
Akiyama Kanau: “…”
Cậu đáng sợ đến thế sao?
Vì chân Curaaos vẫn còn thương, Gin đưa cậu đến viện nghiên cứu để bác sĩ tổ chức kiểm tra. Nhưng khi ba người đến nơi, trời đã quá khuya, viện nghiên cứu im lìm.
Akiyama Kanau tùy tiện tìm một chiếc ghế trong đại sảnh, nằm xuống ngủ. Gin và Vodka hoàn thành nhiệm vụ, rời đi trước.
Là một “người chết”, Akiyama Kanau vốn không cần ngủ. Nhưng gần đây, có lẽ do linh hồn bị tổn thương, cậu bất ngờ cảm nhận được cảm giác chìm vào giấc mơ sau bao lâu.
Ghế không dài, cậu chậm rãi co người lại, tóc dài rối bời che khuất gương mặt.
Sherry, một trong những người phụ trách viện nghiên cứu, hôm đó nhận được thông báo từ tổ chức: Nếu Curaaos đến, sắp xếp người kiểm tra sức khỏe cho hắn. Nếu không, cứ bỏ qua.
Sherry nhạy bén nhận ra ẩn ý trong câu sau.
Nếu anh ta không đến, có lẽ anh ta đã chết.
Chuyện như vậy chẳng hiếm trong tổ chức.
Curaaos nhiều năm làm nội gián, ngoài vài cấp cao biết về hắn, nhiều thành viên thậm chí chưa nghe đến mật danh này.
Sherry nằm trong số đó.
Đây là lần đầu cô biết đến sự tồn tại của Curaaos.
Sherry có một phòng ngủ riêng trong viện nghiên cứu, thường ngủ lại khi bận việc. Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng, cô rửa mặt, khoác áo blouse trắng, đi ngang qua đại sảnh trên đường đến phòng thí nghiệm.
Rồi cô thấy một người đàn ông ngủ trên ghế.
Ghế ngắn, anh ta co ro trông không thoải mái. Qua mái tóc đen rối, làn da lộ ra trắng nhợt đến đáng sợ. Nhưng ngũ quan thoắt ẩn thoắt hiện rõ ràng nói với Sherry một sự thật: Anh ta rất đẹp.
1
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
