0 chữ
Chương 76
Chương 76
“Ban đầu, tôi nghĩ hắn tiếp cận Matsuda Jinpei để moi thông tin. Nhưng Matsuda Jinpei chỉ là cảnh sát xử lý chất nổ, anh ấy chẳng nắm thông tin giá trị nào. Hơn nữa, nếu chỉ vì tình báo, hắn không cần làm đến mức này.” Furuya Rei vô thức gọi thẳng tên bạn, rồi ngừng lại. “Vì thế, tôi nghi ngờ…”
Anh ngập ngừng, khó nói tiếp.
Cấp trên tinh ý tiếp lời: “Hắn thích Matsuda Jinpei.”
Dù nghe khó tin, đó dường như là lời giải duy nhất.
—
Furuya Rei đã cung cấp mọi thông tin cần thiết. Việc đánh giá và xử lý Curaaos giờ là trách nhiệm của cấp cao bên cục An Ninh.
Để bảo vệ danh tính của Furuya Rei, anh không thể tham gia vào các bước tiếp theo.
Thời gian là vàng. Chậm trễ một giây, tình hình có thể xoay chuyển bất ngờ.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Furuya Rei, Kuroda Hyoue lập tức quyết định: Ông phải gặp Curaaos. Để tránh lộ thông tin, ông chỉ dẫn theo vài thuộc hạ thân tín.
Xét đến mức độ nguy hiểm của Curaaos, tất cả đều được trang bị tối đa: áo chống đạn bên trong vest, băng đạn đầy, mỗi người ít nhất hai khẩu súng. Một người được phân công mang theo súng ngắn. Tay súng bắn tỉa cũng sẵn sàng ở vị trí đợi lệnh.
Một cảnh sát an ninh thắc mắc: “Thưa chỉ huy Kuroda, chúng ta đi làm nhiệm vụ gì vậy? Tôi không nhận được thông báo trước.”
“Đừng hỏi gì cả, cứ đi theo tôi.”
Đến khi tới cửa bệnh viện cảnh sát nơi Curaaos đang nằm, Kuroda Hyoue mới giải thích: “Chúng ta sẽ gặp một thành viên tổ chức, mật danh Curaaos. Hành động theo kế hoạch. Tay súng bắn tỉa vào vị trí xong thì báo qua bộ đàm. Những người còn lại chặn các lối ra vào bệnh viện, nhưng tạm thời không làm kinh động ai. Kamata, Sakudo, hai người đi cùng tôi.”
“Khoan đã,” ông nhớ ra điều gì đó, “Viên cảnh sát tên Matsuda Jinpei, đã xác định được vị trí của anh ta chưa?”
Một cảnh sát an ninh đáp: “Anh ta đang ở bệnh viện. Ba phút trước, anh ta đến khu lấy thuốc, đang xếp hàng. Chúng tôi có người theo dõi.”
Kuroda Hyoue gật đầu. “Hành động.”
Khi Kuroda Hyoue bước vào phòng bệnh, người đàn ông trên giường đang nghịch một con dao gọt trái cây. Ánh nắng ngoài cửa sổ rọi lên gương mặt quá đỗi cuốn hút của hắn ta, mang lại cảm giác thanh thản kỳ lạ.
Hắn ta cong môi, khẽ ngước mắt. “Mời ngồi.”
Hình như hắn ta đã biết trước sẽ có người đến, Kuroda Hyoue thầm nghĩ.
Akiyama Kanau quả thực đã biết từ trước. Để đề phòng tổ chức tập kích, cậu đã điều động hơn chục “thân thể dự phòng” cải trang thành người qua đường, rải rác quanh bệnh viện và khu vực lân cận. Mọi điểm bắn tỉa khả dĩ nhắm vào phòng bệnh này đều nằm trong tầm kiểm soát của cậu.
Ngay khi nhóm cảnh sát an ninh dừng xe trước cổng bệnh viện, Akiyama Kanau đã nhận được tin. Một thân thể dự phòng của cậu còn phát hiện tay súng bắn tỉa mai phục trên nóc tòa nhà đối diện.
Có vẻ họ đã biết thân phận thật của cậu. Điều kỳ lạ là đối phương dường như không định đối đầu trực diện.
Nghĩ đến đây, hai viên cảnh sát an ninh trẻ đối diện cậu giơ súng lên. Kuroda Hyoue ngồi xuống sofa nhỏ đối diện giường bệnh.
“Tôi nghĩ chúng ta có thể nói chuyện, Curaaos.” Phong thái của Kuroda Hyoue giống như con mắt phải có vết sẹo của ông: bình tĩnh nhưng đầy áp lực.
Ông đi thẳng vào vấn đề.
Trên tivi trong phòng đang phát chương trình đặc biệt về vụ nổ vòng đu quay. Người dẫn chương trình đầy cảm xúc ca ngợi những chiến công của cảnh sát Kusei, nhấn mạnh vết thương chân không thể hồi phục, kêu gọi sự đồng cảm của công chúng với bi kịch của anh.
Người đàn ông tóc đen trên giường khẽ gõ ngón tay lên thành giường, như thể đang chăm chú lắng nghe, chẳng thèm liếc nửa mắt đến hai khẩu súng chĩa vào giữa trán mình.
Kuroda Hyoue nói: “Tôi tưởng anh không thích nghe người khác nhắc đến vết thương ở chân.”
Trốn tránh là bản năng con người, nhưng điều này dường như không áp dụng được cho một kẻ điên.
Quả nhiên, người đối diện lười biếng liếc ông. “Chỉ là một cái chân thôi. Tôi đã có được thứ mình muốn.”
Cậu bình thản hỏi: “Các người chắc chắn muốn nói chuyện với tôi kiểu này? Thẳng thắn nhé, tôi rất ghét bị đe dọa.”
Kuroda Hyoue đáp: “Xin lỗi, anh quá nguy hiểm. Chúng tôi buộc phải đề phòng.”
Akiyama Kanau: “Nếu đã biết tôi nguy hiểm, các người có muốn xem dưới gầm giường tôi có gì không?”
Anh ngập ngừng, khó nói tiếp.
Cấp trên tinh ý tiếp lời: “Hắn thích Matsuda Jinpei.”
Dù nghe khó tin, đó dường như là lời giải duy nhất.
—
Furuya Rei đã cung cấp mọi thông tin cần thiết. Việc đánh giá và xử lý Curaaos giờ là trách nhiệm của cấp cao bên cục An Ninh.
Để bảo vệ danh tính của Furuya Rei, anh không thể tham gia vào các bước tiếp theo.
Thời gian là vàng. Chậm trễ một giây, tình hình có thể xoay chuyển bất ngờ.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Furuya Rei, Kuroda Hyoue lập tức quyết định: Ông phải gặp Curaaos. Để tránh lộ thông tin, ông chỉ dẫn theo vài thuộc hạ thân tín.
Một cảnh sát an ninh thắc mắc: “Thưa chỉ huy Kuroda, chúng ta đi làm nhiệm vụ gì vậy? Tôi không nhận được thông báo trước.”
“Đừng hỏi gì cả, cứ đi theo tôi.”
Đến khi tới cửa bệnh viện cảnh sát nơi Curaaos đang nằm, Kuroda Hyoue mới giải thích: “Chúng ta sẽ gặp một thành viên tổ chức, mật danh Curaaos. Hành động theo kế hoạch. Tay súng bắn tỉa vào vị trí xong thì báo qua bộ đàm. Những người còn lại chặn các lối ra vào bệnh viện, nhưng tạm thời không làm kinh động ai. Kamata, Sakudo, hai người đi cùng tôi.”
“Khoan đã,” ông nhớ ra điều gì đó, “Viên cảnh sát tên Matsuda Jinpei, đã xác định được vị trí của anh ta chưa?”
Kuroda Hyoue gật đầu. “Hành động.”
Khi Kuroda Hyoue bước vào phòng bệnh, người đàn ông trên giường đang nghịch một con dao gọt trái cây. Ánh nắng ngoài cửa sổ rọi lên gương mặt quá đỗi cuốn hút của hắn ta, mang lại cảm giác thanh thản kỳ lạ.
Hắn ta cong môi, khẽ ngước mắt. “Mời ngồi.”
Hình như hắn ta đã biết trước sẽ có người đến, Kuroda Hyoue thầm nghĩ.
Akiyama Kanau quả thực đã biết từ trước. Để đề phòng tổ chức tập kích, cậu đã điều động hơn chục “thân thể dự phòng” cải trang thành người qua đường, rải rác quanh bệnh viện và khu vực lân cận. Mọi điểm bắn tỉa khả dĩ nhắm vào phòng bệnh này đều nằm trong tầm kiểm soát của cậu.
Có vẻ họ đã biết thân phận thật của cậu. Điều kỳ lạ là đối phương dường như không định đối đầu trực diện.
Nghĩ đến đây, hai viên cảnh sát an ninh trẻ đối diện cậu giơ súng lên. Kuroda Hyoue ngồi xuống sofa nhỏ đối diện giường bệnh.
“Tôi nghĩ chúng ta có thể nói chuyện, Curaaos.” Phong thái của Kuroda Hyoue giống như con mắt phải có vết sẹo của ông: bình tĩnh nhưng đầy áp lực.
Ông đi thẳng vào vấn đề.
Trên tivi trong phòng đang phát chương trình đặc biệt về vụ nổ vòng đu quay. Người dẫn chương trình đầy cảm xúc ca ngợi những chiến công của cảnh sát Kusei, nhấn mạnh vết thương chân không thể hồi phục, kêu gọi sự đồng cảm của công chúng với bi kịch của anh.
Người đàn ông tóc đen trên giường khẽ gõ ngón tay lên thành giường, như thể đang chăm chú lắng nghe, chẳng thèm liếc nửa mắt đến hai khẩu súng chĩa vào giữa trán mình.
Kuroda Hyoue nói: “Tôi tưởng anh không thích nghe người khác nhắc đến vết thương ở chân.”
Trốn tránh là bản năng con người, nhưng điều này dường như không áp dụng được cho một kẻ điên.
Quả nhiên, người đối diện lười biếng liếc ông. “Chỉ là một cái chân thôi. Tôi đã có được thứ mình muốn.”
Cậu bình thản hỏi: “Các người chắc chắn muốn nói chuyện với tôi kiểu này? Thẳng thắn nhé, tôi rất ghét bị đe dọa.”
Kuroda Hyoue đáp: “Xin lỗi, anh quá nguy hiểm. Chúng tôi buộc phải đề phòng.”
Akiyama Kanau: “Nếu đã biết tôi nguy hiểm, các người có muốn xem dưới gầm giường tôi có gì không?”
2
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
