0 chữ
Chương 74
Chương 74
Chàng trai áo đen trên giường bệnh im lặng vài giây, cúi mắt tránh ánh nhìn của anh. “Không, tôi nghe nói nếu thành tâm cầu nguyện, thần linh sẽ đáp lại… Chỉ cần đổi một phần linh hồn, thần sẽ ban cho loại thuốc chữa được mọi bệnh tật – Anh làm gì đấy?”
Matsuda Jinpei nghiêm túc sờ trán cậu. “Để tôi xem cậu có sốt không. Harusu, nói thật đi, cậu có bị lôi kéo vào cái tà giáo nào không?”
Akiyama Kanau: “…”
“Thôi, coi như tôi chưa nói gì.”
Xem ra mấy chuyện này với con người bình thường vẫn còn quá xa vời.
Để bán được món hàng, khách phải tự nguyện trả giá. Với một người theo thuyết vô thần như Matsuda Jinpei, chắc chắn anh chẳng tin mấy lời “viển vông” này.
Nhưng không sao, Akiyama Kanau không vội. Ngày tháng phía trước còn dài, chỉ cần gieo được ấn tượng “ốm yếu” vào đầu mọi người, coi như cậu đã thành công bước đầu.
Năm sau ắt có mùa gặt.
Nghĩ thông suốt, Akiyama Kanau an ủi Matsuda Jinpei: “Không sao đâu, tôi chẳng quá luyến tiếc việc làm cảnh sát.”
Để anh bớt căng thẳng, cậu thậm chí không giả vờ đau đớn nữa, luôn cố nở nụ cười.
Ai ngờ Matsuda Jinpei không biết tự tưởng tượng ra cái gì, trông lại càng khổ sở hơn.
Akiyama Kanau: “?”
Thôi được, vậy tôi không nói nữa.
Thật ra Akiyama Kanau chẳng màng chuyện có làm cảnh sát hay không. Cùng lắm thì bỏ cái thân phận nằm vùng này. Dù sao cậu mới làm có một tuần, chưa kịp lập công trạng gì. Chi bằng thu dọn hành lý, về tổ chức dưỡng già… Mà khoan, tổ chức có chế độ hưu trí cho nhân viên không nhỉ? Nhìn kiểu gì cũng không giống có.
Sau vụ của Cherry Brandy, Akiyama Kanau cực kỳ ác cảm với tổ chức áo đen.
Cái tổ chức tồi tàn này cảm giác như kiểu nhân viên hết giá trị sẽ bị phái người thủ tiêu để tránh lộ bí mật. Biết đâu tối nay chúng sẽ cử sát thủ đến ám sát cậu…
Hừm… Akiyama Kanau khựng lại, cảm giác như mình vừa nghĩ ra chuyện gì đó ghê gớm.
Không thể nào?
Dù gì cũng là tập đoàn tội phạm xuyên quốc gia, phải có chút tầm chứ?
___
Đêm khuya.
Cửa phòng bệnh đơn của Kusei Harusu đóng kín mít. Hai bóng người áo đen lặng lẽ tiến đến từ cuối hành lang. Một gã khẽ nói: “Đại ca, camera bệnh viện đã bị cắt hết. Em kiểm tra rồi, Curaaos vẫn ở trong phòng, chưa đi đâu.”
Người đàn ông tóc bạc “ừ” một tiếng, dừng trước cửa phòng.
Vodka dùng chìa khóa trộm được mở cửa.
Trên giường, chăn phồng lên, lộ ra dáng người nằm bên dưới.
Gin bước tới, giơ khẩu súng giảm thanh nhắm vào giường.
Vodka theo sau, bước vào phòng.
Đúng lúc ấy, một bóng đen bám trên trần ngay cửa phòng lặng lẽ đáp xuống, tung một cú đá khiến Vodka đập vào tường, ngất xỉu.
Gin lập tức nhận ra điều bất thường, định xoay súng lại.
“Đừng động đậy.”
Giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng.
Người đàn ông khẽ cười. “Quả nhiên phái người đến… Sao? Tổ chức thấy tôi vô dụng rồi à?”
Gin vẫn quay lưng, giọng bình thản: “Tao còn tưởng mày làm cảnh sát vui lắm chứ? Thiên tài sa ngã?”
“Hừ, tôi liều mạng thế này chẳng phải để nhanh chóng leo cao trong ngành cảnh sát sao? Đừng nói mấy lời sáo rỗng làm tôi nổi da gà. Cẩn thận đấy, tôi mà không vui, viên đạn từ đây sẽ xuyên thủng đầu anh.”
Nòng súng phía sau chạm vào gáy Gin.
“Tổ chức không nghi ngờ lòng trung thành của mày.”
Câu này là thật. Với một kẻ điên rồ như Curaaos, tổ chức có nghi ngờ ai cũng chẳng nghi ngờ hắn ta. Tuy nhiên, tổ chức thực sự thắc mắc vì sao Curaaos lại liều mình cứu một tên cảnh sát đến mức trọng thương.
Nghe câu hỏi này, giọng nói phía sau bùng lên cơn giận: “Anh nghĩ tôi muốn à? Cái tên ngốc đó cầm súng còn chẳng vững, bắn về hướng đông mà đạn bay sang hướng tây! Khụ khụ!”
Biểu cảm của Gin thoáng kỳ lạ. Cơn giận trong giọng Curaaos không giống giả. Và đúng là Gin cũng chẳng nghĩ Curaaos thuộc tuýp người hy sinh vì người khác.
Chắc chỉ là xui xẻo quá thôi.
Gin hắng giọng: “Boss chỉ bảo tao đến kiểm tra xem kỹ năng của mày có bị mai một không.”
“Thế anh kiểm tra ra sao?”
“Thả súng xuống đi, mày đủ chuẩn rồi.” Gin nghiêng đầu, gạt khẩu súng của Curaaos ra. Hắn liếc Vodka nằm sõng soài dưới sàn, cau mày. “Dọn dẹp rồi rời đi ngay.”
“Rời đi?” Giọng Curaaos ngạc nhiên.
“Danh tính của mày đã bại lộ. Cấp cao bên Cục An Ninh biết mày là Curaaos. Chắc chẳng bao lâu nữa chúng sẽ đến đây.”
Matsuda Jinpei nghiêm túc sờ trán cậu. “Để tôi xem cậu có sốt không. Harusu, nói thật đi, cậu có bị lôi kéo vào cái tà giáo nào không?”
Akiyama Kanau: “…”
“Thôi, coi như tôi chưa nói gì.”
Xem ra mấy chuyện này với con người bình thường vẫn còn quá xa vời.
Để bán được món hàng, khách phải tự nguyện trả giá. Với một người theo thuyết vô thần như Matsuda Jinpei, chắc chắn anh chẳng tin mấy lời “viển vông” này.
Nhưng không sao, Akiyama Kanau không vội. Ngày tháng phía trước còn dài, chỉ cần gieo được ấn tượng “ốm yếu” vào đầu mọi người, coi như cậu đã thành công bước đầu.
Nghĩ thông suốt, Akiyama Kanau an ủi Matsuda Jinpei: “Không sao đâu, tôi chẳng quá luyến tiếc việc làm cảnh sát.”
Để anh bớt căng thẳng, cậu thậm chí không giả vờ đau đớn nữa, luôn cố nở nụ cười.
Ai ngờ Matsuda Jinpei không biết tự tưởng tượng ra cái gì, trông lại càng khổ sở hơn.
Akiyama Kanau: “?”
Thôi được, vậy tôi không nói nữa.
Thật ra Akiyama Kanau chẳng màng chuyện có làm cảnh sát hay không. Cùng lắm thì bỏ cái thân phận nằm vùng này. Dù sao cậu mới làm có một tuần, chưa kịp lập công trạng gì. Chi bằng thu dọn hành lý, về tổ chức dưỡng già… Mà khoan, tổ chức có chế độ hưu trí cho nhân viên không nhỉ? Nhìn kiểu gì cũng không giống có.
Sau vụ của Cherry Brandy, Akiyama Kanau cực kỳ ác cảm với tổ chức áo đen.
Cái tổ chức tồi tàn này cảm giác như kiểu nhân viên hết giá trị sẽ bị phái người thủ tiêu để tránh lộ bí mật. Biết đâu tối nay chúng sẽ cử sát thủ đến ám sát cậu…
Không thể nào?
Dù gì cũng là tập đoàn tội phạm xuyên quốc gia, phải có chút tầm chứ?
___
Đêm khuya.
Cửa phòng bệnh đơn của Kusei Harusu đóng kín mít. Hai bóng người áo đen lặng lẽ tiến đến từ cuối hành lang. Một gã khẽ nói: “Đại ca, camera bệnh viện đã bị cắt hết. Em kiểm tra rồi, Curaaos vẫn ở trong phòng, chưa đi đâu.”
Người đàn ông tóc bạc “ừ” một tiếng, dừng trước cửa phòng.
Vodka dùng chìa khóa trộm được mở cửa.
Trên giường, chăn phồng lên, lộ ra dáng người nằm bên dưới.
Gin bước tới, giơ khẩu súng giảm thanh nhắm vào giường.
Vodka theo sau, bước vào phòng.
Đúng lúc ấy, một bóng đen bám trên trần ngay cửa phòng lặng lẽ đáp xuống, tung một cú đá khiến Vodka đập vào tường, ngất xỉu.
“Đừng động đậy.”
Giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng.
Người đàn ông khẽ cười. “Quả nhiên phái người đến… Sao? Tổ chức thấy tôi vô dụng rồi à?”
Gin vẫn quay lưng, giọng bình thản: “Tao còn tưởng mày làm cảnh sát vui lắm chứ? Thiên tài sa ngã?”
“Hừ, tôi liều mạng thế này chẳng phải để nhanh chóng leo cao trong ngành cảnh sát sao? Đừng nói mấy lời sáo rỗng làm tôi nổi da gà. Cẩn thận đấy, tôi mà không vui, viên đạn từ đây sẽ xuyên thủng đầu anh.”
Nòng súng phía sau chạm vào gáy Gin.
“Tổ chức không nghi ngờ lòng trung thành của mày.”
Câu này là thật. Với một kẻ điên rồ như Curaaos, tổ chức có nghi ngờ ai cũng chẳng nghi ngờ hắn ta. Tuy nhiên, tổ chức thực sự thắc mắc vì sao Curaaos lại liều mình cứu một tên cảnh sát đến mức trọng thương.
Nghe câu hỏi này, giọng nói phía sau bùng lên cơn giận: “Anh nghĩ tôi muốn à? Cái tên ngốc đó cầm súng còn chẳng vững, bắn về hướng đông mà đạn bay sang hướng tây! Khụ khụ!”
Biểu cảm của Gin thoáng kỳ lạ. Cơn giận trong giọng Curaaos không giống giả. Và đúng là Gin cũng chẳng nghĩ Curaaos thuộc tuýp người hy sinh vì người khác.
Chắc chỉ là xui xẻo quá thôi.
Gin hắng giọng: “Boss chỉ bảo tao đến kiểm tra xem kỹ năng của mày có bị mai một không.”
“Thế anh kiểm tra ra sao?”
“Thả súng xuống đi, mày đủ chuẩn rồi.” Gin nghiêng đầu, gạt khẩu súng của Curaaos ra. Hắn liếc Vodka nằm sõng soài dưới sàn, cau mày. “Dọn dẹp rồi rời đi ngay.”
“Rời đi?” Giọng Curaaos ngạc nhiên.
“Danh tính của mày đã bại lộ. Cấp cao bên Cục An Ninh biết mày là Curaaos. Chắc chẳng bao lâu nữa chúng sẽ đến đây.”
2
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
