0 chữ
Chương 70
Chương 70
Dù sao, đây là “khách hàng VIP” cậu chọn, kẻ nào dám tranh giành với cậu chứ?
Dưới mái tóc đen rũ xuống, đôi mắt xám của chàng trai lóe lên một tia tàn nhẫn.
Ngày hôm sau, đúng như những gì Akiyama Kanau thấy, sở cảnh sát nhận được một bản fax kỳ lạ. Khoảnh khắc Matsuda Jinpei cầm tờ giấy, sắc mặt và khí chất của anh thay đổi hoàn toàn, như biến thành một người khác.
Nói đúng hơn, anh giống như trở về ngày đầu tiên đến đội điều tra hình sự 1.
Những nụ cười trong mấy ngày qua dường như tan biến. Đằng sau cặp kính râm, đôi mắt anh cháy rực một ngọn lửa. Akiyama Kanau không chút nghi ngờ ngọn lửa ấy sẽ dẫn anh đến con đường chết.
Matsuda Jinpei xác định địa điểm được nhắc trong thư cảnh báo là vòng xoay đu quay ở trung tâm thương mại Haido. Anh lao đi, hướng thẳng về phía vòng xoay khổng lồ đang quay.
Akiyama Kanau đã lặng lẽ rời đi ngay khi bản fax được gửi đến. Cậu đã thấy điểm kết thúc của số phận Matsuda Jinpei, nên đến đó trước.
Thực ra, tối qua sau khi tiệc ở quán nhậu kết thúc, cậu đã đến vòng xoay một lần. Đáng tiếc, hung thủ đã cài sẵn bom.
Kỹ thuật tháo bom lại đúng là điểm mù kiến thức của cậu.
Điều kỳ lạ là Akiyama Kanau biết rõ năng lực của Matsuda Jinpei. Với khả năng của anh, việc tháo một quả bom như vậy không thể làm khó được.
Kết quả từ 【Thầy Bói】 chỉ là những mảnh ghép rời rạc, cậu không thể thấy lý do tại sao Matsuda Jinpei thất bại.
Không sao, cậu sẽ sớm tìm ra.
Matsuda Jinpei mang hộp dụng cụ bước vào khoang số 72 của vòng xoay. Quả nhiên, anh phát hiện quả bom được cài dưới một băng ghế.
Anh vừa nở nụ cười thì nghe phía sau vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, trầm ấm: “Anh làm việc này để trả thù cho bạn mình, đúng không?”
Matsuda Jinpei giật mình, quay lại. Akiyama Kanau đang ngồi bắt chéo chân trên băng ghế đối diện, mỉm cười với anh. “Chào buổi trưa, cảnh sát Matsuda.”
“Kusei!” Matsuda Jinpei trợn mắt. “Sao cậu lại ở đây?”
Lúc bước vào, sao anh không thấy cậu?
Akiyama Kanau vỗ nhẹ vào tấm bìa đặt bên cạnh, trên đó dán hình nội thất giống hệt khoang ghế. “Chỉ là một trò ảo thuật nhỏ. Anh mải chú ý quả bom nên không thấy thôi.”
Matsuda Jinpei liếc xuống dưới. Lúc này, bảo cậu xuống cũng không thực tế.
Anh nghiến răng: “Ngồi yên đó đi. Loại bom này, tôi tháo xong ngay.”
Akiyama Kanau ngả người vào ghế, tay chống cằm, tóc lòa xòa, còn ngáp một cái. “Ừ, vậy tôi ngủ một lát đây.”
Matsuda Jinpei: “…”
Tuy anh cũng không hề căng thẳng, nhưng tên Akiyama Kanau này cũng thoải mái quá đà rồi. Dù gì đây cũng là bom đấy nhé!
Anh cúi xuống, đúng lúc thấy một dòng chữ lướt qua trên màn hình LCD.
“Vị cảnh sát này quả là can đảm, ta không thể không ca ngợi lòng dũng cảm của ngươi. Ta sẽ gợi ý cho ngươi vị trí của một ‘pháo hoa’ khác, lớn hơn quả này. Ba giây trước khi nổ, ngươi sẽ thấy gợi ý của ta. Chúc ngươi may mắn.”
Akiyama Kanau mở mắt, lặng lẽ nhìn màn hình.
Thì ra là vậy. Chả trách với kỹ năng tháo bom của Matsuda Jinpei, anh vẫn chết trong vụ nổ này.
Thật là tâm địa độc ác.
Matsuda Jinpei truyền đạt tình hình cho các đồng nghiệp đang trực bên dưới, rồi cúp máy để tiết kiệm pin.
Anh liếc sang Akiyama Kanau lúc này đang thảnh thơi nằm nghiêng trên ghế.
“Rốt cuộc cậu đến đây làm gì chứ…” Matsuda Jinpei thở dài.
Akiyama Kanau chẳng bận tâm. “Xem ra chúng ta sắp cùng nhau xuống suối vàng rồi, cô Kikuka nhỉ?”
Matsuda Jinpei đen mặt. Anh ghét nhất là bị nhắc đến chuyện này. “Tha cho tôi đi.” Anh rút một điếu thuốc, phớt lờ biển cấm hút thuốc, châm lửa. “Muốn hút một điếu không?”
Akiyama Kanau bật cười. “Vậy điều cuối cùng anh muốn làm trước khi chết là hút một điếu thuốc sao?”
Matsuda Jinpei thả lỏng, ngồi bệt xuống sàn. “Còn cậu, cậu muốn làm gì nhất?”
“Nếu tôi nói ra, anh sẽ thực hiện nguyện vọng của tôi chứ?”
Matsuda Jinpei nhướn mày. “Liên quan đến tôi à? Không thể nào?”
Chàng trai tóc đen kề sát lại, đôi mắt xám ánh lên ý cười, lấp lánh như chứa đựng muôn vàn tia sáng. “Sao lại không thể?”
Matsuda Jinpei khựng lại.
“Còn bốn phút nữa thôi, chúng ta sẽ cùng nhau về chầu Diêm Vương, cảnh sát Matsuda. Trong những khoảnh khắc cuối cùng trước cái chết… bất kỳ nguyện vọng nào của tôi, anh cũng sẽ đáp ứng chứ?”
Dưới mái tóc đen rũ xuống, đôi mắt xám của chàng trai lóe lên một tia tàn nhẫn.
Ngày hôm sau, đúng như những gì Akiyama Kanau thấy, sở cảnh sát nhận được một bản fax kỳ lạ. Khoảnh khắc Matsuda Jinpei cầm tờ giấy, sắc mặt và khí chất của anh thay đổi hoàn toàn, như biến thành một người khác.
Nói đúng hơn, anh giống như trở về ngày đầu tiên đến đội điều tra hình sự 1.
Những nụ cười trong mấy ngày qua dường như tan biến. Đằng sau cặp kính râm, đôi mắt anh cháy rực một ngọn lửa. Akiyama Kanau không chút nghi ngờ ngọn lửa ấy sẽ dẫn anh đến con đường chết.
Matsuda Jinpei xác định địa điểm được nhắc trong thư cảnh báo là vòng xoay đu quay ở trung tâm thương mại Haido. Anh lao đi, hướng thẳng về phía vòng xoay khổng lồ đang quay.
Thực ra, tối qua sau khi tiệc ở quán nhậu kết thúc, cậu đã đến vòng xoay một lần. Đáng tiếc, hung thủ đã cài sẵn bom.
Kỹ thuật tháo bom lại đúng là điểm mù kiến thức của cậu.
Điều kỳ lạ là Akiyama Kanau biết rõ năng lực của Matsuda Jinpei. Với khả năng của anh, việc tháo một quả bom như vậy không thể làm khó được.
Kết quả từ 【Thầy Bói】 chỉ là những mảnh ghép rời rạc, cậu không thể thấy lý do tại sao Matsuda Jinpei thất bại.
Không sao, cậu sẽ sớm tìm ra.
Matsuda Jinpei mang hộp dụng cụ bước vào khoang số 72 của vòng xoay. Quả nhiên, anh phát hiện quả bom được cài dưới một băng ghế.
Anh vừa nở nụ cười thì nghe phía sau vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, trầm ấm: “Anh làm việc này để trả thù cho bạn mình, đúng không?”
“Kusei!” Matsuda Jinpei trợn mắt. “Sao cậu lại ở đây?”
Lúc bước vào, sao anh không thấy cậu?
Akiyama Kanau vỗ nhẹ vào tấm bìa đặt bên cạnh, trên đó dán hình nội thất giống hệt khoang ghế. “Chỉ là một trò ảo thuật nhỏ. Anh mải chú ý quả bom nên không thấy thôi.”
Matsuda Jinpei liếc xuống dưới. Lúc này, bảo cậu xuống cũng không thực tế.
Anh nghiến răng: “Ngồi yên đó đi. Loại bom này, tôi tháo xong ngay.”
Akiyama Kanau ngả người vào ghế, tay chống cằm, tóc lòa xòa, còn ngáp một cái. “Ừ, vậy tôi ngủ một lát đây.”
Matsuda Jinpei: “…”
Tuy anh cũng không hề căng thẳng, nhưng tên Akiyama Kanau này cũng thoải mái quá đà rồi. Dù gì đây cũng là bom đấy nhé!
“Vị cảnh sát này quả là can đảm, ta không thể không ca ngợi lòng dũng cảm của ngươi. Ta sẽ gợi ý cho ngươi vị trí của một ‘pháo hoa’ khác, lớn hơn quả này. Ba giây trước khi nổ, ngươi sẽ thấy gợi ý của ta. Chúc ngươi may mắn.”
Akiyama Kanau mở mắt, lặng lẽ nhìn màn hình.
Thì ra là vậy. Chả trách với kỹ năng tháo bom của Matsuda Jinpei, anh vẫn chết trong vụ nổ này.
Thật là tâm địa độc ác.
Matsuda Jinpei truyền đạt tình hình cho các đồng nghiệp đang trực bên dưới, rồi cúp máy để tiết kiệm pin.
Anh liếc sang Akiyama Kanau lúc này đang thảnh thơi nằm nghiêng trên ghế.
“Rốt cuộc cậu đến đây làm gì chứ…” Matsuda Jinpei thở dài.
Akiyama Kanau chẳng bận tâm. “Xem ra chúng ta sắp cùng nhau xuống suối vàng rồi, cô Kikuka nhỉ?”
Matsuda Jinpei đen mặt. Anh ghét nhất là bị nhắc đến chuyện này. “Tha cho tôi đi.” Anh rút một điếu thuốc, phớt lờ biển cấm hút thuốc, châm lửa. “Muốn hút một điếu không?”
Akiyama Kanau bật cười. “Vậy điều cuối cùng anh muốn làm trước khi chết là hút một điếu thuốc sao?”
Matsuda Jinpei thả lỏng, ngồi bệt xuống sàn. “Còn cậu, cậu muốn làm gì nhất?”
“Nếu tôi nói ra, anh sẽ thực hiện nguyện vọng của tôi chứ?”
Matsuda Jinpei nhướn mày. “Liên quan đến tôi à? Không thể nào?”
Chàng trai tóc đen kề sát lại, đôi mắt xám ánh lên ý cười, lấp lánh như chứa đựng muôn vàn tia sáng. “Sao lại không thể?”
Matsuda Jinpei khựng lại.
“Còn bốn phút nữa thôi, chúng ta sẽ cùng nhau về chầu Diêm Vương, cảnh sát Matsuda. Trong những khoảnh khắc cuối cùng trước cái chết… bất kỳ nguyện vọng nào của tôi, anh cũng sẽ đáp ứng chứ?”
2
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
