0 chữ
Chương 67
Chương 67
Sự thoái lui này hơi giống Hagiwara. Dĩ nhiên, Matsuda Jinpei hiểu hai người khác nhau. Chỉ là anh luôn thấy bóng dáng Hagiwara trên Kusei Harusu.
Vì thế từ đầu đã vô thức chú ý cậu.
Một cảnh sát xuất sắc như kế thừa ý chí Hagiwara mà tiếp tục, cậu ấy chắc cũng vui, đúng không?
“Yên tâm, tôi nhanh lắm.” Matsuda Jinpei cười.
Akiyama Kanau tự tin nghe được âm thanh độ thiện cảm của Matsuda Jinpei tăng.
Cảnh sát Matsuda nhìn lạnh lùng, thực ra thích giúp kẻ yếu, ngoài lạnh trong nóng. Akiyama Kanau dĩ nhiên phải kê đơn đúng bệnh, thể hiện chút yếu đuối trước anh.
Một diễn viên xuất sắc sẽ nắm bắt mọi cơ hội thể hiện kỹ năng.
Akiyama Oscar cũng không thèm Akiyama Kanau Leonardo cũng phải bái làm thầy tự nhủ.
Morofushi Hiromitsu, chưa kịp chạy, đang bám tường ngoài cửa sổ: “…”
Với khí thế nâng ngàn cân của cậu ta, Morofushi Hiromitsu dám lấy tóc Gin thề cậu tuyệt đối không yếu đuối như biểu hiện.
… Cảm giác Matsuda bị lừa thảm.
Nhưng người này liều mình cứu Matsuda, vừa nãy cũng không nói dối, ít nhất không có ác ý… Có lẽ chỉ hơi thích đùa?
Morofushi Hiromitsu nghĩ nếu có cơ hội, phải nhắc Matsuda Jinpei một tiếng.
Anh nhảy xuống từ bệ cửa, hòa vào bóng đêm rời đi.
–
Akiyama Kanau ngoan ngoãn nằm viện hơn một ngày, vì vết thương ở vai, ngay cả táo cũng được Matsuda Jinpei gọt giúp.
Dĩ nhiên, là một cảnh sát xuất sắc, ở Sở Cảnh sát luôn thiếu người, Matsuda Jinpei không thể cả ngày ở bên bệnh nhân. Phần lớn thời gian, Akiyama Kanau chỉ có một mình trong phòng.
Thanh tra Megure, Sato Miwako, Miyamoto Yumi và các đồng nghiệp Sở Cảnh sát lần lượt đến thăm.
Miyamoto Yumi mang đến tin tức tốt. Kusei Harusu nhờ sự kiện lần này lại được ghi công.
“Cứ thế này, chẳng mấy chốc cậu sẽ lên chức Thanh Tra, có khi còn là Thanh tra trẻ nhất Sở Cảnh sát đấy.”
Matsuda Jinpei cười khẽ, ngậm điếu thuốc chưa châm: "Kusei giỏi hơn đám cấp cao chỉ biết ngồi văn phòng nhiều, tôi thấy họ nên nhường ghế Tổng thanh tra đi.”
Vì giọng anh khá đáng ăn đòn, Miyamoto Yumi nghiến răng: “… Tôi khen anh Kusei, anh đắc ý cái gì!”
Sato Miwako vội ôm eo cô: "Thôi thôi, Yumi, đừng chấp nhặt.”
Miyamoto Yumi hừ lạnh: "Nể mặt Miwako.”
Thanh niên ngồi trên giường lặng lẽ nhìn họ ồn ào, khóe môi nở nụ cười hoàn hảo như được tính toán chính xác.
Nếu là Kusei Harusu thật, có lẽ vì quá ồn, cậu muốn gϊếŧ cả phòng.
Đúng: Acc clone này chắc làm được.
May mà bản thân cậu không biếи ŧɦái thế.
“Thấy ồn à?” Sau khi mọi người rời đi, Matsuda Jinpei hỏi.
Thanh niên tóc đen ngạc nhiên ngẩng mắt.
“Sao? Nghĩ tôi không nhìn ra?”
Matsuda Jinpei nhướn mày: "Nụ cười trên mặt cậu cứng ngắc.”
Cảnh sát Matsuda nhạy bén thật.
“Đừng lo, tôi sẽ canh cửa, không để ai quấy rầy cậu nghỉ ngơi.”
“Cảm ơn.”
Ngoài họ, Akiyama Kanau còn nhận email từ Gin, nói muốn gặp mặt.
Akiyama Kanau gửi hắn ta vài ảnh phong cảnh bệnh viện.
[Đang dưỡng bệnh. Hứng thú thì đến nhanh. Một dao bao nằm viện, hai dao bao chôn cất.
P/s: Anh biết tôi vì sự nghiệp của tổ chức mà bị thương đúng không? Bảo kế toán chuyển ít tiền, tôi sắp hết tiền nằm viện.]
Gin nhanh chóng trả lời.
[Không gặp cũng được, điều tra một người cho tao.]
Đính kèm ảnh.
Akiyama Kanau đáp: [Hạn mức trò chuyện của ngài đã hết, nạp tiền để mở khóa thêm nội dung hấp dẫn.]
Lần này chờ một lúc, cậu nhận được thông báo chuyển khoản.
Akiyama Kanau hài lòng.
Lông cừu tổ chức, không vặt thì phí.
Akiyama Kanau mở ảnh Gin gửi.
Người đàn ông không nhìn ống kính, chỉ lộ nửa mặt, nhưng đôi mắt mèo xanh biếc vẫn nổi bật.
Khéo thế, là người quen đây mà.
Akiyama Kanau hỏi: [Hắn là ai?]
Cậu ăn một quả táo, bên kia chậm rãi trả lời.
[Thành viên tổ chức Scotch, tổ chức nghi ngờ hắn liên quan đến Cục An ninh Nhật Bản, mày ở đó điều tra, xác nhận xem.]
Cục An ninh Nhật Bản…
Vậy giải thích được sao anh ta quen Matsuda Jinpei.
Akiyama Kanau nghĩ, tiếp tục nhắn: [Xác nhận thân phận xong, con mồi này cho tôi nhé? Lâu rồi tôi chưa săn.]
Gin thấy tin, lông mày giật giật, nhắn: [Không được, tổ chức cần moi thông tin từ miệng hắn.]
[Sao không để tôi tra hỏi? Tôi rất có kinh nghiệm.]
Lo biểu hiện quá háo hức, cậu bổ sung: [Giờ tôi ra tay biết nặng nhẹ lắm.]
Khóe miệng Gin co giật, đầu đau nhức. Curaaos nổi tiếng khó đối phó trong tổ chức, bất kể nhiệm vụ yêu cầu sống hay chết, đến tay hắn ta đều sống không bằng chết, họa cả nhà.
Vì thế từ đầu đã vô thức chú ý cậu.
Một cảnh sát xuất sắc như kế thừa ý chí Hagiwara mà tiếp tục, cậu ấy chắc cũng vui, đúng không?
“Yên tâm, tôi nhanh lắm.” Matsuda Jinpei cười.
Akiyama Kanau tự tin nghe được âm thanh độ thiện cảm của Matsuda Jinpei tăng.
Cảnh sát Matsuda nhìn lạnh lùng, thực ra thích giúp kẻ yếu, ngoài lạnh trong nóng. Akiyama Kanau dĩ nhiên phải kê đơn đúng bệnh, thể hiện chút yếu đuối trước anh.
Một diễn viên xuất sắc sẽ nắm bắt mọi cơ hội thể hiện kỹ năng.
Akiyama Oscar cũng không thèm Akiyama Kanau Leonardo cũng phải bái làm thầy tự nhủ.
Morofushi Hiromitsu, chưa kịp chạy, đang bám tường ngoài cửa sổ: “…”
Với khí thế nâng ngàn cân của cậu ta, Morofushi Hiromitsu dám lấy tóc Gin thề cậu tuyệt đối không yếu đuối như biểu hiện.
Nhưng người này liều mình cứu Matsuda, vừa nãy cũng không nói dối, ít nhất không có ác ý… Có lẽ chỉ hơi thích đùa?
Morofushi Hiromitsu nghĩ nếu có cơ hội, phải nhắc Matsuda Jinpei một tiếng.
Anh nhảy xuống từ bệ cửa, hòa vào bóng đêm rời đi.
–
Akiyama Kanau ngoan ngoãn nằm viện hơn một ngày, vì vết thương ở vai, ngay cả táo cũng được Matsuda Jinpei gọt giúp.
Dĩ nhiên, là một cảnh sát xuất sắc, ở Sở Cảnh sát luôn thiếu người, Matsuda Jinpei không thể cả ngày ở bên bệnh nhân. Phần lớn thời gian, Akiyama Kanau chỉ có một mình trong phòng.
Thanh tra Megure, Sato Miwako, Miyamoto Yumi và các đồng nghiệp Sở Cảnh sát lần lượt đến thăm.
Miyamoto Yumi mang đến tin tức tốt. Kusei Harusu nhờ sự kiện lần này lại được ghi công.
“Cứ thế này, chẳng mấy chốc cậu sẽ lên chức Thanh Tra, có khi còn là Thanh tra trẻ nhất Sở Cảnh sát đấy.”
Vì giọng anh khá đáng ăn đòn, Miyamoto Yumi nghiến răng: “… Tôi khen anh Kusei, anh đắc ý cái gì!”
Sato Miwako vội ôm eo cô: "Thôi thôi, Yumi, đừng chấp nhặt.”
Miyamoto Yumi hừ lạnh: "Nể mặt Miwako.”
Thanh niên ngồi trên giường lặng lẽ nhìn họ ồn ào, khóe môi nở nụ cười hoàn hảo như được tính toán chính xác.
Nếu là Kusei Harusu thật, có lẽ vì quá ồn, cậu muốn gϊếŧ cả phòng.
Đúng: Acc clone này chắc làm được.
May mà bản thân cậu không biếи ŧɦái thế.
“Thấy ồn à?” Sau khi mọi người rời đi, Matsuda Jinpei hỏi.
Thanh niên tóc đen ngạc nhiên ngẩng mắt.
“Sao? Nghĩ tôi không nhìn ra?”
Matsuda Jinpei nhướn mày: "Nụ cười trên mặt cậu cứng ngắc.”
“Đừng lo, tôi sẽ canh cửa, không để ai quấy rầy cậu nghỉ ngơi.”
“Cảm ơn.”
Ngoài họ, Akiyama Kanau còn nhận email từ Gin, nói muốn gặp mặt.
Akiyama Kanau gửi hắn ta vài ảnh phong cảnh bệnh viện.
[Đang dưỡng bệnh. Hứng thú thì đến nhanh. Một dao bao nằm viện, hai dao bao chôn cất.
P/s: Anh biết tôi vì sự nghiệp của tổ chức mà bị thương đúng không? Bảo kế toán chuyển ít tiền, tôi sắp hết tiền nằm viện.]
Gin nhanh chóng trả lời.
[Không gặp cũng được, điều tra một người cho tao.]
Đính kèm ảnh.
Akiyama Kanau đáp: [Hạn mức trò chuyện của ngài đã hết, nạp tiền để mở khóa thêm nội dung hấp dẫn.]
Lần này chờ một lúc, cậu nhận được thông báo chuyển khoản.
Akiyama Kanau hài lòng.
Lông cừu tổ chức, không vặt thì phí.
Akiyama Kanau mở ảnh Gin gửi.
Người đàn ông không nhìn ống kính, chỉ lộ nửa mặt, nhưng đôi mắt mèo xanh biếc vẫn nổi bật.
Khéo thế, là người quen đây mà.
Akiyama Kanau hỏi: [Hắn là ai?]
Cậu ăn một quả táo, bên kia chậm rãi trả lời.
[Thành viên tổ chức Scotch, tổ chức nghi ngờ hắn liên quan đến Cục An ninh Nhật Bản, mày ở đó điều tra, xác nhận xem.]
Cục An ninh Nhật Bản…
Vậy giải thích được sao anh ta quen Matsuda Jinpei.
Akiyama Kanau nghĩ, tiếp tục nhắn: [Xác nhận thân phận xong, con mồi này cho tôi nhé? Lâu rồi tôi chưa săn.]
Gin thấy tin, lông mày giật giật, nhắn: [Không được, tổ chức cần moi thông tin từ miệng hắn.]
[Sao không để tôi tra hỏi? Tôi rất có kinh nghiệm.]
Lo biểu hiện quá háo hức, cậu bổ sung: [Giờ tôi ra tay biết nặng nhẹ lắm.]
Khóe miệng Gin co giật, đầu đau nhức. Curaaos nổi tiếng khó đối phó trong tổ chức, bất kể nhiệm vụ yêu cầu sống hay chết, đến tay hắn ta đều sống không bằng chết, họa cả nhà.
2
0
3 tháng trước
3 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
