0 chữ
Chương 57
Chương 57
Là cảnh sát Phòng Điều tra Hình sự 1, Kusei Harusu nhiều lần được Cục An ninh chiêu mộ, nhưng không đồng ý chuyển bộ, dù vẫn hợp tác với họ nhiều lần. Nhờ đó, hắn âm thầm moi được nhiều thông tin nội bộ cảnh sát, lôi ra không ít nội gián của lực lượng cảnh sát trong tổ chức .
Theo lý, việc này chỉ cần gửi danh sách cho Gin xử lý là xong.
Nhưng sở thích cá nhân của Kusei Harusu là tự tay xử lý mục tiêu, hơn nữa còn gϊếŧ cả nhà, không tha một con chó.
Akiyama Kanau nghi ngờ đây là cách [Máy Tạo Lý Lịch] lười biếng… Dù sao không thể thực sự gϊếŧ cả đám người chỉ để tạo lý lịch, nên đặt thiết lập là cả nhà bị diệt, chết không đối chứng, như vậy chỉnh sửa dòng thời gian chỉ cần thay đổi ký ức một số người, không tốn nhiều năng lượng.
Hơn nữa, Kusei Harusu còn thích tra tấn gϊếŧ chóc.
Ờ… mỹ nhân tâm rắn rết là đây mà.
Bảo sao cậu tạo gương mặt đẹp thế này mà lại sinh ra nhân vật như vậy, hóa ra là hình tượng kinh điển.
Nhân vật này khó diễn, nhưng diễn viên thực lực không ngại thử thách.
Trong chế độ trải nghiệm nhập vai, Akiyama Kanau không thay đổi lựa chọn của Kusei Harusu. Sau khi thoát khỏi trải nghiệm, cậu làm quen với cơ thể mới, buộc mái tóc dài bằng dây buộc. Rồi tỉ mỉ chọn trong tủ một chiếc áo sơ mi lụa trắng - là cảnh sát điều tra, cậu có thể mặc thường phục.
8 giờ sáng, cậu phải đến Sở Cảnh sát đi làm.
Trước khi ra khỏi cửa, Akiyama Kanau ngắm nghía lần cuối gương mặt đẹp tuyệt trần trong gương.
Ôi, cảm ơn đôi tay khéo léo của mình.
Đi thôi!
Thầm niệm: Tôi là cool guy.*
(*Cool guy: Ngầu, phong cách, là anh chàng có vẻ ngoài, phong thái tự tin, hấp dẫn, có gu ăn mặc hoặc hành động thu hút người khác.)
Bên ngoài mưa lất phất, cool guy Kanau bung chiếc ô trong suốt.
Nhà Kusei Harusu cách Sở Cảnh sát không xa, cậu quyết định đi bộ.
Thanh niên áo trắng cầm ô, mặt ô che mưa, như cũng tách cậu khỏi thế gian, tạo cảm giác mờ ảo như mộng.
Một ông chú giơ cặp công văn che mưa, đi vội trong màn mưa, nhìn cậu đến ngẩn ngơ, đâm sầm vào cột điện.
Akiyama Kanau tâm trạng vui vẻ. Vẻ đẹp là tài sản chung của nhân loại.
Tâm trạng tốt đẹp của cậu chấm dứt khi một chiếc xe lao qua, bắn bùn đầy người. Dù kịp dùng ô chắn, áo trắng vẫn không tránh khỏi lấm lem bùn vàng.
Cậu tức đến nghẹn thở, chưa kịp hoàn hồn thì một chiếc xe khác drift qua, lần này mặt cậu đầy bùn.
Mái tóc đen dài mượt như mây cũng bị bùn làm rối bết.
Một nữ sinh trung học ngập ngừng đưa khăn tay, nhỏ giọng: “Có muốn lau không?”
Thanh niên áo trắng hít sâu, ném ô sang bên, bình thản nhận khăn, khẽ cúi đầu: "Cảm ơn.”
Nữ sinh đỏ mặt.
Ngón tay thon dài cầm khăn lau nhẹ qua da, đôi mắt người đàn ông đen nhạt, như mây mờ phủ bầu trời lúc này, thoáng lóe sấm chớp.
Akiyama Kanau nhìn quanh, ánh mắt dừng trên một thanh niên bất lương đội mũ bảo hiểm, đứng dưới mái hiên tránh mưa, hút thuốc: "Cậu, xuống đây.”
Bất lương nhổ toẹt: "Dựa vào đâu?”
Akiyama Kanau rút thẻ cảnh sát: "Cảnh sát điều tra!”
Bất lương theo phản xạ nhảy xuống xe, ôm đầu: "Vụ đó không phải tôi làm!”
Vụ gì? Xem ra phải báo đồng nghiệp kiểm tra cậu ta.
Akiyama Kanau lên xe máy, khởi động động cơ, như mũi tên xuyên màn mưa lao đi.
Nữ sinh tốt bụng nhắc thanh niên bất lương ôm đầu: "Anh ta đi rồi. Xe cậu mất rồi.”
Bản đồ khu vực hiện lên trong đầu Akiyama Kanau, cậu điều khiển xe máy luồn qua ngõ nhỏ, sau ba khúc cua, phát hiện hai chiếc xe đã phá hoại tài sản tinh thần quý giá nhất của nhân loại, không những không quỳ xin lỗi mà còn dám bỏ trốn.
Chiếc phía trước là SUV, chiếc sau là Mazda.
Xe trước cố cắt đuôi xe sau, xe sau bám sát không rời.
Cảnh này không phải xã hội đen thanh toán nhau, thì là cảnh sát truy bắt tội phạm.
Xe máy lại lao vào ngõ, vài giây sau xuất hiện phía trước SUV, chạy ngược chiều.
Thanh niên áo trắng đội mũ bảo hiểm, áo sơ mi lụa ướt sũng trong mưa, tóc đen dính vào vải trắng, thoáng lộ cơ bắp bên dưới.
Cậu lại tăng tốc.
“Ngu ngốc! Tránh ra!” Chủ SUV vừa gào vừa bấm còi điên cuồng. Thấy người đối diện không tránh mà còn tăng tốc, hắn ta cũng liều, đạp ga hết cỡ.
Theo lý, việc này chỉ cần gửi danh sách cho Gin xử lý là xong.
Nhưng sở thích cá nhân của Kusei Harusu là tự tay xử lý mục tiêu, hơn nữa còn gϊếŧ cả nhà, không tha một con chó.
Akiyama Kanau nghi ngờ đây là cách [Máy Tạo Lý Lịch] lười biếng… Dù sao không thể thực sự gϊếŧ cả đám người chỉ để tạo lý lịch, nên đặt thiết lập là cả nhà bị diệt, chết không đối chứng, như vậy chỉnh sửa dòng thời gian chỉ cần thay đổi ký ức một số người, không tốn nhiều năng lượng.
Hơn nữa, Kusei Harusu còn thích tra tấn gϊếŧ chóc.
Bảo sao cậu tạo gương mặt đẹp thế này mà lại sinh ra nhân vật như vậy, hóa ra là hình tượng kinh điển.
Nhân vật này khó diễn, nhưng diễn viên thực lực không ngại thử thách.
Trong chế độ trải nghiệm nhập vai, Akiyama Kanau không thay đổi lựa chọn của Kusei Harusu. Sau khi thoát khỏi trải nghiệm, cậu làm quen với cơ thể mới, buộc mái tóc dài bằng dây buộc. Rồi tỉ mỉ chọn trong tủ một chiếc áo sơ mi lụa trắng - là cảnh sát điều tra, cậu có thể mặc thường phục.
8 giờ sáng, cậu phải đến Sở Cảnh sát đi làm.
Trước khi ra khỏi cửa, Akiyama Kanau ngắm nghía lần cuối gương mặt đẹp tuyệt trần trong gương.
Ôi, cảm ơn đôi tay khéo léo của mình.
Đi thôi!
Thầm niệm: Tôi là cool guy.*
(*Cool guy: Ngầu, phong cách, là anh chàng có vẻ ngoài, phong thái tự tin, hấp dẫn, có gu ăn mặc hoặc hành động thu hút người khác.)
Nhà Kusei Harusu cách Sở Cảnh sát không xa, cậu quyết định đi bộ.
Thanh niên áo trắng cầm ô, mặt ô che mưa, như cũng tách cậu khỏi thế gian, tạo cảm giác mờ ảo như mộng.
Một ông chú giơ cặp công văn che mưa, đi vội trong màn mưa, nhìn cậu đến ngẩn ngơ, đâm sầm vào cột điện.
Akiyama Kanau tâm trạng vui vẻ. Vẻ đẹp là tài sản chung của nhân loại.
Tâm trạng tốt đẹp của cậu chấm dứt khi một chiếc xe lao qua, bắn bùn đầy người. Dù kịp dùng ô chắn, áo trắng vẫn không tránh khỏi lấm lem bùn vàng.
Cậu tức đến nghẹn thở, chưa kịp hoàn hồn thì một chiếc xe khác drift qua, lần này mặt cậu đầy bùn.
Mái tóc đen dài mượt như mây cũng bị bùn làm rối bết.
Một nữ sinh trung học ngập ngừng đưa khăn tay, nhỏ giọng: “Có muốn lau không?”
Nữ sinh đỏ mặt.
Ngón tay thon dài cầm khăn lau nhẹ qua da, đôi mắt người đàn ông đen nhạt, như mây mờ phủ bầu trời lúc này, thoáng lóe sấm chớp.
Akiyama Kanau nhìn quanh, ánh mắt dừng trên một thanh niên bất lương đội mũ bảo hiểm, đứng dưới mái hiên tránh mưa, hút thuốc: "Cậu, xuống đây.”
Bất lương nhổ toẹt: "Dựa vào đâu?”
Akiyama Kanau rút thẻ cảnh sát: "Cảnh sát điều tra!”
Bất lương theo phản xạ nhảy xuống xe, ôm đầu: "Vụ đó không phải tôi làm!”
Vụ gì? Xem ra phải báo đồng nghiệp kiểm tra cậu ta.
Akiyama Kanau lên xe máy, khởi động động cơ, như mũi tên xuyên màn mưa lao đi.
Nữ sinh tốt bụng nhắc thanh niên bất lương ôm đầu: "Anh ta đi rồi. Xe cậu mất rồi.”
Bản đồ khu vực hiện lên trong đầu Akiyama Kanau, cậu điều khiển xe máy luồn qua ngõ nhỏ, sau ba khúc cua, phát hiện hai chiếc xe đã phá hoại tài sản tinh thần quý giá nhất của nhân loại, không những không quỳ xin lỗi mà còn dám bỏ trốn.
Chiếc phía trước là SUV, chiếc sau là Mazda.
Xe trước cố cắt đuôi xe sau, xe sau bám sát không rời.
Cảnh này không phải xã hội đen thanh toán nhau, thì là cảnh sát truy bắt tội phạm.
Xe máy lại lao vào ngõ, vài giây sau xuất hiện phía trước SUV, chạy ngược chiều.
Thanh niên áo trắng đội mũ bảo hiểm, áo sơ mi lụa ướt sũng trong mưa, tóc đen dính vào vải trắng, thoáng lộ cơ bắp bên dưới.
Cậu lại tăng tốc.
“Ngu ngốc! Tránh ra!” Chủ SUV vừa gào vừa bấm còi điên cuồng. Thấy người đối diện không tránh mà còn tăng tốc, hắn ta cũng liều, đạp ga hết cỡ.
2
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
