0 chữ
Chương 41
Chương 41
À, chó Taro là con chó hoang mê mông anh trai cậu.
Akiyama Kanau cho nó ăn vài lần, nó mê cậu, mỗi lần ra ngoài là vẫy đuôi điên cuồng, lẽo đẽo theo sau, hùng dũng làm nhóm tạo không khí.
Tối về, nó và Kurosawa Jin nhìn nhau chán ghét, người và chó ngày nào cũng đối đầu gầm gừ.
Akiyama Kanau không ngờ Gin có lúc trẻ con thế.
Nói cho cùng, Taro đâu làm gì quá đáng.
Chỉ là cướp giăm bông mới mở của anh trai, nửa đêm liếʍ ướt mái tóc bạc dài dần của anh trai, coi chân anh trai là cột tiểu…
Ờ, nó chưa bị Gin đánh chết đúng là kỳ tích.
Anh trai tôi tốt vãi chưởng.
Ai dám nói anh trai tôi là sát thủ máu lạnh, tôi nổi điên với người đó.
Akiyama Kanau kiếm kha khá từ đám con bạc. Khi anh trai đi viện nghiên cứu “bán thân”, cậu dẫn Taro vượt núi băng ngàn vào thành phố.
Nhân viên cửa hàng thành phố kiêu kỳ, thấy cậu rách rưới định đuổi đi.
Akiyama Kanau lạnh lùng, bá đạo xếp tiền lên quầy: “Chừng này đủ chưa?”
Nhân viên liếc mắt, cười khẩy: “Không mua nổi cái cúc áo nhà chúng tôi đâu. Dắt con chó bẩn của cậu cút đi.”
…Đã lâu không tự mua quần áo, không nắm được giá cả, hơi quê.
Taro không hiểu tiếng Nhật, đáng thương, không biết bị chửi, còn thân thiết vẫy đuôi, ngẩng đầu kiêu hãnh như được vạn người tung hô, rời cửa hàng.
Akiyama Kanau đến tiệm bình dân, mua áo cho anh trai.
Trẻ con đang lớn, áo dài tay trước kia rộng thùng thình giờ thành áo chín phân.
Dù là song sinh, Kurosawa Jin cao nhanh vượt trội, không hổ là người đàn ông cao mét chín tương lai.
Đi ngang tiệm trang sức, Akiyama Kanau bị bộ dây chuyền ngôi sao, mặt trăng, mặt trời hút mắt.
Ai cũng biết, cậu mê đồ đẹp.
Cậu móc hết tiền trong túi, bảo nhân viên gói dây chuyền, rồi làm nũng đáng thương. Chị nhân viên tặng thêm một kẹp tóc nhỏ.
“Em trai, kẹp tóc tặng mẹ à?”
Akiyama Kanau nghĩ, Kurosawa Jin với “mẹ” không phải cách nhau chút, mà là cả vũ trụ.
Cậu nói: “Không, tặng chị gái.” Cậu nhấn mạnh: “Chị em đẹp lắm. Da trắng, như Tuyết Nữ trong yêu quái.”
Chị nhân viên cười vui, tặng thêm kẹp tóc hình bông tuyết.
Về nhà, Akiyama Kanau tặng dây chuyền mặt trăng cho anh trai, đeo dây ngôi sao, còn mặt trời treo lên cổ chó Taro đang hau háu nhìn.
Kurosawa Jin sờ mặt dây chuyền còn mang hơi ấm của em trai.
“Em lấy tiền ở đâu ra?”
Rõ ràng lo cho em trai, giọng vẫn lạnh cứng.
Akiyama Kanau biết cách đối phó.
Cậu bé tóc bạc tủi thân chớp mắt, sợ hãi co người: “Em… em đi làm thêm, không muốn anh vất vả một mình.”
Kurosawa Jin lập tức luống cuống, vẻ mặt bất động cũng không giữ nổi: “Anh chỉ muốn nói… em cẩn thận chút.”
Anh trai dễ lừa thật.
Akiyama Kanau lau nước mắt không tồn tại: “Anh, để em cắt tóc cho anh.”
Tóc cả hai dài ra, không đủ tiền ra tiệm, thường tự cắt cho nhau.
Kurosawa Jin từ chối: “Không cần cắt nữa.”
Cậu định để tóc dài.
Akiyama Kanau lại nói: “Vậy để em gội đầu cho anh!”
Lần này Kurosawa Jin không từ chối.
Akiyama Kanau gội đầu xong, lau khô, tiện tay tết bím đuôi sam, cài kẹp bông tuyết.
Đẹp, đẹp quá!
Tóc bạc và bông tuyết là cặp đôi hoàn hảo!
Akiyama Kanau phấn khích đỏ mặt, lấy máy ảnh cũ tiết kiệm mua được, chụp lia lịa.
Kurosawa Jin sớm phát hiện trò của em trai, nhưng lười để ý.
“Vui không?”
Akiyama Kanau không dám nói.
Kurosawa Jin lấy kéo: “Đến lượt anh cắt tóc cho em.”
Lý trí quay về.
“Anh… không cần đâu, đúng không?”
“Em nghĩ sao?”
Akiyama Kanau cam chịu ngồi lên ghế.
Xong đời.
Anh trai chắc chắn trả thù.
Cắt đầu đinh, kiểu chó gặm, hay cạo trọc luôn? Hay chặt đầu làm tiêu bản?
Cậu run rẩy nghe Kurosawa Jin hạ kéo không thương tiếc. Xong, anh trai cầm gương cho cậu xem, lông mày bạc khẽ nhướng: “Thế nào?”
Akiyama Kanau rụt rè nhìn vào gương.
Trời ơi, cậu nhóc đáng yêu xinh đẹp này là ai đây?
Anh trai tôi dịu dàng quá.
---
Cuộc sống vui vẻ “hãm hại anh trai” của Akiyama Kanau chấm dứt vào tối ai đó ra tay với cậu.
Khi tung hoành ở sòng bạc, cậu đã lường trước tình huống này. Dù cẩn thận, một đứa trẻ liên tục xuất hiện vẫn thu hút kẻ xấu. Tham lam của con người vượt ngoài tưởng tượng.
Hoặc gϊếŧ cậu để trừ hậu họa, hoặc cướp cậu để lợi dụng, chỉ có hai khả năng.
Akiyama Kanau cho nó ăn vài lần, nó mê cậu, mỗi lần ra ngoài là vẫy đuôi điên cuồng, lẽo đẽo theo sau, hùng dũng làm nhóm tạo không khí.
Tối về, nó và Kurosawa Jin nhìn nhau chán ghét, người và chó ngày nào cũng đối đầu gầm gừ.
Akiyama Kanau không ngờ Gin có lúc trẻ con thế.
Nói cho cùng, Taro đâu làm gì quá đáng.
Chỉ là cướp giăm bông mới mở của anh trai, nửa đêm liếʍ ướt mái tóc bạc dài dần của anh trai, coi chân anh trai là cột tiểu…
Ờ, nó chưa bị Gin đánh chết đúng là kỳ tích.
Anh trai tôi tốt vãi chưởng.
Ai dám nói anh trai tôi là sát thủ máu lạnh, tôi nổi điên với người đó.
Akiyama Kanau kiếm kha khá từ đám con bạc. Khi anh trai đi viện nghiên cứu “bán thân”, cậu dẫn Taro vượt núi băng ngàn vào thành phố.
Nhân viên cửa hàng thành phố kiêu kỳ, thấy cậu rách rưới định đuổi đi.
Nhân viên liếc mắt, cười khẩy: “Không mua nổi cái cúc áo nhà chúng tôi đâu. Dắt con chó bẩn của cậu cút đi.”
…Đã lâu không tự mua quần áo, không nắm được giá cả, hơi quê.
Taro không hiểu tiếng Nhật, đáng thương, không biết bị chửi, còn thân thiết vẫy đuôi, ngẩng đầu kiêu hãnh như được vạn người tung hô, rời cửa hàng.
Akiyama Kanau đến tiệm bình dân, mua áo cho anh trai.
Trẻ con đang lớn, áo dài tay trước kia rộng thùng thình giờ thành áo chín phân.
Dù là song sinh, Kurosawa Jin cao nhanh vượt trội, không hổ là người đàn ông cao mét chín tương lai.
Đi ngang tiệm trang sức, Akiyama Kanau bị bộ dây chuyền ngôi sao, mặt trăng, mặt trời hút mắt.
Ai cũng biết, cậu mê đồ đẹp.
Cậu móc hết tiền trong túi, bảo nhân viên gói dây chuyền, rồi làm nũng đáng thương. Chị nhân viên tặng thêm một kẹp tóc nhỏ.
Akiyama Kanau nghĩ, Kurosawa Jin với “mẹ” không phải cách nhau chút, mà là cả vũ trụ.
Cậu nói: “Không, tặng chị gái.” Cậu nhấn mạnh: “Chị em đẹp lắm. Da trắng, như Tuyết Nữ trong yêu quái.”
Chị nhân viên cười vui, tặng thêm kẹp tóc hình bông tuyết.
Về nhà, Akiyama Kanau tặng dây chuyền mặt trăng cho anh trai, đeo dây ngôi sao, còn mặt trời treo lên cổ chó Taro đang hau háu nhìn.
Kurosawa Jin sờ mặt dây chuyền còn mang hơi ấm của em trai.
“Em lấy tiền ở đâu ra?”
Rõ ràng lo cho em trai, giọng vẫn lạnh cứng.
Akiyama Kanau biết cách đối phó.
Cậu bé tóc bạc tủi thân chớp mắt, sợ hãi co người: “Em… em đi làm thêm, không muốn anh vất vả một mình.”
Kurosawa Jin lập tức luống cuống, vẻ mặt bất động cũng không giữ nổi: “Anh chỉ muốn nói… em cẩn thận chút.”
Akiyama Kanau lau nước mắt không tồn tại: “Anh, để em cắt tóc cho anh.”
Tóc cả hai dài ra, không đủ tiền ra tiệm, thường tự cắt cho nhau.
Kurosawa Jin từ chối: “Không cần cắt nữa.”
Cậu định để tóc dài.
Akiyama Kanau lại nói: “Vậy để em gội đầu cho anh!”
Lần này Kurosawa Jin không từ chối.
Akiyama Kanau gội đầu xong, lau khô, tiện tay tết bím đuôi sam, cài kẹp bông tuyết.
Đẹp, đẹp quá!
Tóc bạc và bông tuyết là cặp đôi hoàn hảo!
Akiyama Kanau phấn khích đỏ mặt, lấy máy ảnh cũ tiết kiệm mua được, chụp lia lịa.
Kurosawa Jin sớm phát hiện trò của em trai, nhưng lười để ý.
“Vui không?”
Akiyama Kanau không dám nói.
Kurosawa Jin lấy kéo: “Đến lượt anh cắt tóc cho em.”
Lý trí quay về.
“Anh… không cần đâu, đúng không?”
“Em nghĩ sao?”
Akiyama Kanau cam chịu ngồi lên ghế.
Xong đời.
Anh trai chắc chắn trả thù.
Cắt đầu đinh, kiểu chó gặm, hay cạo trọc luôn? Hay chặt đầu làm tiêu bản?
Cậu run rẩy nghe Kurosawa Jin hạ kéo không thương tiếc. Xong, anh trai cầm gương cho cậu xem, lông mày bạc khẽ nhướng: “Thế nào?”
Akiyama Kanau rụt rè nhìn vào gương.
Trời ơi, cậu nhóc đáng yêu xinh đẹp này là ai đây?
Anh trai tôi dịu dàng quá.
---
Cuộc sống vui vẻ “hãm hại anh trai” của Akiyama Kanau chấm dứt vào tối ai đó ra tay với cậu.
Khi tung hoành ở sòng bạc, cậu đã lường trước tình huống này. Dù cẩn thận, một đứa trẻ liên tục xuất hiện vẫn thu hút kẻ xấu. Tham lam của con người vượt ngoài tưởng tượng.
Hoặc gϊếŧ cậu để trừ hậu họa, hoặc cướp cậu để lợi dụng, chỉ có hai khả năng.
2
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
