0 chữ
Chương 38
Chương 38
“Anh đã bảo em ở nhà đợi, sao lại tự chạy ra ngoài?”
“Anh nói rồi, nếu em chết, anh không vớt xác đâu. Muốn ngâm nước mãi, thối rữa, thì nhảy xuống lại đi.”
Nghe ý cậu bé, hình như cậu vừa tự nhảy sông? Tự tử sao?
Akiyama Kanau chưa rõ tình hình, khôn ngoan im lặng.
Kurosawa Jin xoa tay. Dù còn nhỏ, cánh tay cậu ta đã săn chắc, lộ cơ bắp.
Cậu ta chớp mắt, má hồng nhạt, đôi mắt xanh thẳm, lông mi dài bạc trắng.
Dù ánh sáng không mạnh, cậu ta ngẩng đầu lại vô thức tránh nắng, ôm tay không chỉ vì lạnh, mà còn thể hiện chút bất an nhạt.
Gin mà Akiyama Kanau biết luôn mạnh mẽ, tàn nhẫn, nên cậu chưa từng nghĩ theo hướng này.
Nhưng Kurosawa Jin nhỏ chưa đủ trưởng thành để che giấu mọi cảm xúc và điểm yếu.
Gương mặt ngẩng lên trắng bệch, bệnh tật.
…Bạch tạng sao?
Akiyama Kanau cúi nhìn tay mình.
Kurosawa Jin nắm tay cậu.
Giọng cậu ta vẫn lạnh: “Về thôi, Kirara.”
Nhà hai người giống những nhà xung quanh, mộc mạc, hiếu khách. Tủ lạnh, tivi, bếp vệ sinh xịn, giường êm – không có gì cả, chỉ có gió nam bắc lưu luyến.
Akiyama Kanau không ngờ thời thơ ấu của Gin lại khốn khó thế này.
Máy Tạo Lý Lịch không tạo lý lịch từ hư không. Một số việc phải xảy ra trước, máy mới dựa vào đó tái chế tác.
Nghĩa là, tuổi thơ khó khăn của Gin là thật, chỉ khác ở chỗ hắn có thêm một cậu em trai vô dụng.
À, cũng không hẳn vô dụng.
Trước đây không hữu ích, nhưng sau này sẽ có.
Để ép Gin phải dùng Gϊếŧ Song Sinh Tử, cách đơn giản nhất là cậu em trai liên tục hành hạ hắn, khiến hắn tuyệt vọng nhưng không gϊếŧ được, phải nhờ đến thần tích.
Nhưng cách này quá thất đức.
Lừa linh hồn người ta đã đành, còn khiến người ta đau khổ vô tận, phải mặt dày cỡ nào mới làm được?
Akiyama Kanau quyết định làm ngược lại.
Có một câu chuyện ngụ ngôn kể rằng, khiến người đi đường cởϊ áσ không chỉ có gió bắc lạnh giá, mà còn có ánh nắng ấm áp.
Chỉ cần tình yêu của cậu dành cho Gin đủ ngột ngạt, cũng có thể ép hắn gϊếŧ cậu.
Vì Gin trưởng thành có tiềm năng biếи ŧɦái. Là đồng nghiệp, Akiyama Kanau hoàn toàn tin tưởng vào điểm này.
Chẳng ai biếи ŧɦái hơn đồng nghiệp xuất sắc của tôi.
“Anh, em sẽ bảo vệ anh.” Akiyama Kanau vuốt tóc, u sầu mà nghiêm túc nói.
Đáng tiếc, cảnh cảm động này anh trai cậu không được chứng kiến, vì đang bận tranh áo ba lỗ với con chó hoang đến nhà.
“Thả ra!”
“Gâu gâu!”
“Chết đi!”
“Gâu gâu!”
Cảnh tượng cực kỳ gay cấn.
“Nhìn đây!” Akiyama Kanau cầm gậy gỗ như đĩa bay ném ra ngoài. Chó hoang bỏ áo, vẫy đuôi chạy theo.
Kurosawa Jin vội đóng cửa gỗ kêu cót két, thả người ngồi bệt xuống đất.
Akiyama Kanau có chút tiếc nuối.
Thấy cảnh kinh điển thế này sao trên tay không có máy ảnh chứ!
Kurosawa Jin dựa cửa thở hổn hển. Áo ba lỗ rách toạc, treo lủng lẳng. Da cậu ta đỏ nhạt, không rõ do gió lạnh hay nắng chiều.
Akiyama Kanau cởϊ áσ khoác mình mặc, khoác lại cho cậu ta.
Cậu bé tóc bạc cau mày, y hệt Gin hai mươi năm sau: “Anh không cần, anh không lạnh.”
Cậu bé bất ngờ phát hiện không giằng nổi tay em trai.
Bị ép khoác áo, Kurosawa Jin nhìn em trai giống mình như nhìn gương đang cười đắc ý: “Anh cứ ở đây nghỉ ngơi, việc còn lại để em lo.”
Kurosawa Jin ngẩn ra.
Đã lâu cậu không thấy em trai cười vui như thế.
Sợ gây phiền, em trai ngoan đến khó tin. Không, có lẽ không còn là ngoan. Kurosawa Jin không hiểu nhiều, nhưng từng nghe người lớn mặc vest nhắc đến một từ – trầm cảm.
Em trai cậu đã cố tự tử ba lần.
Akiyama Kanau nhìn quanh căn nhà trống rỗng. Tủ chỉ còn vài bộ quần áo rách, cậu mặc một bộ. Ngoài ra có mấy ổ bánh mì hết hạn.
Cậu thấy không ổn.
Có cậu ở đây, sao lại để anh trai ăn đồ hết hạn?
“Đợi chút.” Cậu nói rồi chạy ra ngoài. Kurosawa Jin chỉ kịp hỏi “Em làm gì?”, em trai đã mất dạng.
Túng tiền, Akiyama Kanau đành làm “hiệp khách lầu xanh”. Thời này, an ninh Nhật Bản tệ hơn hai mươi năm sau, trộm cắp dễ hơn, nhưng bị bắt có thể bị hành hung.
Trộm đồ ăn thì trót lọt, nhưng trộm kim chỉ lại thất bại.
Đôi chân ngắn này đúng là cản trở cậu phát huy.
Cậu cố thương lượng với chủ tiệm: “Hôm nay tôi lấy một cây kim sắt, hai mươi năm sau trả ông một cây kim vàng, được không?”
“Anh nói rồi, nếu em chết, anh không vớt xác đâu. Muốn ngâm nước mãi, thối rữa, thì nhảy xuống lại đi.”
Nghe ý cậu bé, hình như cậu vừa tự nhảy sông? Tự tử sao?
Akiyama Kanau chưa rõ tình hình, khôn ngoan im lặng.
Kurosawa Jin xoa tay. Dù còn nhỏ, cánh tay cậu ta đã săn chắc, lộ cơ bắp.
Cậu ta chớp mắt, má hồng nhạt, đôi mắt xanh thẳm, lông mi dài bạc trắng.
Dù ánh sáng không mạnh, cậu ta ngẩng đầu lại vô thức tránh nắng, ôm tay không chỉ vì lạnh, mà còn thể hiện chút bất an nhạt.
Gin mà Akiyama Kanau biết luôn mạnh mẽ, tàn nhẫn, nên cậu chưa từng nghĩ theo hướng này.
Nhưng Kurosawa Jin nhỏ chưa đủ trưởng thành để che giấu mọi cảm xúc và điểm yếu.
Gương mặt ngẩng lên trắng bệch, bệnh tật.
…Bạch tạng sao?
Kurosawa Jin nắm tay cậu.
Giọng cậu ta vẫn lạnh: “Về thôi, Kirara.”
Nhà hai người giống những nhà xung quanh, mộc mạc, hiếu khách. Tủ lạnh, tivi, bếp vệ sinh xịn, giường êm – không có gì cả, chỉ có gió nam bắc lưu luyến.
Akiyama Kanau không ngờ thời thơ ấu của Gin lại khốn khó thế này.
Máy Tạo Lý Lịch không tạo lý lịch từ hư không. Một số việc phải xảy ra trước, máy mới dựa vào đó tái chế tác.
Nghĩa là, tuổi thơ khó khăn của Gin là thật, chỉ khác ở chỗ hắn có thêm một cậu em trai vô dụng.
À, cũng không hẳn vô dụng.
Trước đây không hữu ích, nhưng sau này sẽ có.
Để ép Gin phải dùng Gϊếŧ Song Sinh Tử, cách đơn giản nhất là cậu em trai liên tục hành hạ hắn, khiến hắn tuyệt vọng nhưng không gϊếŧ được, phải nhờ đến thần tích.
Lừa linh hồn người ta đã đành, còn khiến người ta đau khổ vô tận, phải mặt dày cỡ nào mới làm được?
Akiyama Kanau quyết định làm ngược lại.
Có một câu chuyện ngụ ngôn kể rằng, khiến người đi đường cởϊ áσ không chỉ có gió bắc lạnh giá, mà còn có ánh nắng ấm áp.
Chỉ cần tình yêu của cậu dành cho Gin đủ ngột ngạt, cũng có thể ép hắn gϊếŧ cậu.
Vì Gin trưởng thành có tiềm năng biếи ŧɦái. Là đồng nghiệp, Akiyama Kanau hoàn toàn tin tưởng vào điểm này.
Chẳng ai biếи ŧɦái hơn đồng nghiệp xuất sắc của tôi.
“Anh, em sẽ bảo vệ anh.” Akiyama Kanau vuốt tóc, u sầu mà nghiêm túc nói.
Đáng tiếc, cảnh cảm động này anh trai cậu không được chứng kiến, vì đang bận tranh áo ba lỗ với con chó hoang đến nhà.
“Thả ra!”
“Gâu gâu!”
“Gâu gâu!”
Cảnh tượng cực kỳ gay cấn.
“Nhìn đây!” Akiyama Kanau cầm gậy gỗ như đĩa bay ném ra ngoài. Chó hoang bỏ áo, vẫy đuôi chạy theo.
Kurosawa Jin vội đóng cửa gỗ kêu cót két, thả người ngồi bệt xuống đất.
Akiyama Kanau có chút tiếc nuối.
Thấy cảnh kinh điển thế này sao trên tay không có máy ảnh chứ!
Kurosawa Jin dựa cửa thở hổn hển. Áo ba lỗ rách toạc, treo lủng lẳng. Da cậu ta đỏ nhạt, không rõ do gió lạnh hay nắng chiều.
Akiyama Kanau cởϊ áσ khoác mình mặc, khoác lại cho cậu ta.
Cậu bé tóc bạc cau mày, y hệt Gin hai mươi năm sau: “Anh không cần, anh không lạnh.”
Cậu bé bất ngờ phát hiện không giằng nổi tay em trai.
Bị ép khoác áo, Kurosawa Jin nhìn em trai giống mình như nhìn gương đang cười đắc ý: “Anh cứ ở đây nghỉ ngơi, việc còn lại để em lo.”
Kurosawa Jin ngẩn ra.
Đã lâu cậu không thấy em trai cười vui như thế.
Sợ gây phiền, em trai ngoan đến khó tin. Không, có lẽ không còn là ngoan. Kurosawa Jin không hiểu nhiều, nhưng từng nghe người lớn mặc vest nhắc đến một từ – trầm cảm.
Em trai cậu đã cố tự tử ba lần.
Akiyama Kanau nhìn quanh căn nhà trống rỗng. Tủ chỉ còn vài bộ quần áo rách, cậu mặc một bộ. Ngoài ra có mấy ổ bánh mì hết hạn.
Cậu thấy không ổn.
Có cậu ở đây, sao lại để anh trai ăn đồ hết hạn?
“Đợi chút.” Cậu nói rồi chạy ra ngoài. Kurosawa Jin chỉ kịp hỏi “Em làm gì?”, em trai đã mất dạng.
Túng tiền, Akiyama Kanau đành làm “hiệp khách lầu xanh”. Thời này, an ninh Nhật Bản tệ hơn hai mươi năm sau, trộm cắp dễ hơn, nhưng bị bắt có thể bị hành hung.
Trộm đồ ăn thì trót lọt, nhưng trộm kim chỉ lại thất bại.
Đôi chân ngắn này đúng là cản trở cậu phát huy.
Cậu cố thương lượng với chủ tiệm: “Hôm nay tôi lấy một cây kim sắt, hai mươi năm sau trả ông một cây kim vàng, được không?”
2
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
