TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17

Cảnh sát Takagi đến ngay sau, đè gã phạm nhân, tước dao, còng tay.

Khi Takagi lôi gã dậy, chàng trai áo đen và xe đạp đã biến mất.

Chỉ còn vài giọt máu vương trên mặt đất.

“Ơ? Conan, anh chàng vừa nãy đâu rồi? Cậu ấy bị thương, nên đi bệnh viện kiểm tra.”

Edogawa Conan, đang tập trung vào phạm nhân, giờ mới nhận ra Akiyama Kanau mất tăm: “Không sao đâu, cảnh sát Takagi. Chắc anh Akiyama đi xử lý vết thương rồi…”

Chắc thế… đúng không? Nhưng dù là người lớn, Akiyama Kanau để lại ấn tượng quá kỳ lạ.

Tên đó có biết khi bị thương thì phải đi chữa không?

Tại quán cà phê Poirot, Amuro Tooru sắp xếp nguyên liệu và gia vị cho bữa tối ở tủ bếp. Có người bước vào, anh quay lại: “Chào mừng quý… Sao cậu lại đến đây?”

Chàng trai áo đen cởi mũ hoodie, má lấm tấm tàn nhang nở nụ cười. Mái tóc nâu sô-cô-la lấm tấm mồ hôi, cậu phe phẩy tay quạt mát: “Chào buổi chiều, anh Amuro… Nóng quá.”

Akiyama Kanau thấy nét mặt chàng trai tóc vàng chuyển từ niềm nở với khách thường sang lạnh lùng xen chút nghi ngờ.

Nhưng đã quen với trạng thái tàn nhẫn của Bourbon, cậu vẫn giữ nụ cười dịu dàng, ngoan ngoãn, còn chào Enomoto Azusa khi cô nhìn thấy cậu.

“Anh Akiyama, sao giờ này lại đến?” Enomoto Azusa hỏi.

“Thực ra tôi đang gặp một khủng hoảng nghiêm trọng.” Akiyama Kanau nói với giọng nghiêm túc. Enomoto Azusa phối hợp hỏi cậu chuyện gì.

“Tôi sắp mất việc rồi.”

Chàng trai áo đen chống khuỷu tay lên quầy, hơi nghiêng người, thì thầm kể về hoàn cảnh của mình với Enomoto Azusa. Giọng cậu nhỏ, nhưng Poirot chỉ rộng chừng này, lại chẳng có ai khác, Amuro Tooru ở phía bên kia nghe rõ mồn một.

Theo lời Akiyama Kanau, chủ nhà kén ăn, tính tình tệ, rất khó chiều, nên cậu đến nhờ Amuro Tooru dạy thêm vài món ăn.

Enomoto Azusa tin sái cổ, cau mày lo lắng, mắt đầy vẻ “Anh Akiyama đáng thương quá”.

Amuro Tooru không chịu nổi, lên tiếng bênh vực ông chủ chưa từng gặp: “Chuyện này vốn là lỗi của cậu, tôi nghĩ chẳng ai muốn ăn mì udon cả ba bữa đâu?”

Thấy Akiyama Kanau tròn mắt, như thể hỏi “Sao anh biết?”, chàng trai tóc vàng thở dài: “Vì cậu chỉ biết làm món này, đúng không?”

Akiyama Kanau lập tức bám lấy cơ hội: “Vậy xin anh Amuro dạy tôi thêm.”

Cậu cong mắt, ánh mắt lấp lánh. Má còn ửng hồng sau khi vận động, trông cực kỳ ngoan ngoãn.

Học nấu ăn không quan trọng, vì lừa Okiya Subaru dễ thôi. Điều chính là Akiyama Kanau không muốn bỏ lỡ lý do chính đáng để tiếp cận Amuro Tooru.

Mỗi ngày học một món, chẳng phải ngày nào cũng có cớ gặp sao?

Nhờ sự hỗ trợ của Enomoto Azusa, Amuro Tooru cuối cùng đồng ý giúp Akiyama Kanau.

Edogawa Conan sau khi giúp cảnh sát Takagi bắt tội phạm, trên đường về văn phòng thám tử Mori, đi ngang Poirot. Qua cửa sổ kính, cậu thấy Akiyama Kanau đang cười nói với anh chàng phục vụ tóc vàng.

Nghĩ một lát, cậu ôm ván trượt, bước vào.

“Anh Akiyama, vết thương của anh xử lý ổn chưa?” Sau khi chào hỏi mọi người, Conan đi thẳng vào vấn đề.

Dù sao Akiyama Kanau bị thương vì giúp cậu, nếu không xác nhận Akiyama Kanau vẫn ổn, thám tử nhỏ không yên tâm.

Nhưng nghe câu hỏi, chàng trai áo đen ngơ ngác nghiêng đầu: “Conan nói tôi sao?” Được Conan nhắc, cậu cúi nhìn mới thấy lòng bàn tay có vết dao cắt.

Máu đã khô, đọng lại màu đỏ sẫm.

Cậu giấu tay ra sau, như không muốn ai thấy: “Cảm ơn. Không sao, mai sẽ lành thôi.”

Cậu dịu dàng mỉm cười với Conan.

Amuro Tooru lạnh lùng quan sát, thấy vết thương trong lòng bàn tay Akiyama Kanau khi cậu lật tay. Máu làm bẩn da trắng, mơ hồ lộ ra chút thịt.

Vết thương này không thể lành trong một ngày, nhưng Akiyama Kanau chẳng có ý định xử lý.

Nghĩ lại, đây không phải lần đầu.

Cứ mỗi lần bị thương, cậu đều nói: “Không sao, mai sẽ lành thôi.”

Nhớ kỹ, hai lần trước thấy cậu bị thương: lần đầu là đêm tổ chức giao chiến với bang Yamano, cả hai nhanh chóng chia tay, không biết cậu hồi phục khi nào. Lần hai là ở biệt thự của đại gia, cậu bị tủ sách đè gãy cổ tay.

Amuro Tooru không cố ý theo dõi quá trình lành vết thương, nhưng trong ấn tượng, vài ngày sau cổ tay cậu không có gì bất thường.

Ban đầu, anh nghĩ cậu chỉ là một kẻ điên coi mạng mình như trò đùa – tổ chức đầy rẫy loại người này, chẳng đáng để ý.

7

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.